[ Hiện Đại, Reup ] Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) - An Nhiên Nhất Thế - Chương 21.1:
Editor: Maris Miu
Xe chạy một hồi cũng về đến nhà. So với ăn ở bên ngoài cơm mà nói, thật ra thì Lục Phỉ thích ở trong nhà hơn.
Lúc về đến nhà, Lục Phỉ nhận lấy Lục Hạo ngủ say từ trong tay Nhan Hạ. Đứa trẻ cho dù có sức khỏe tới đâu, vui chơi thỏa thích cả buổi chiều thì cũng sẽ mệt mỏi .
Một tay ôm Lục Hạo, một tay nắm tay Nhan Hạ. Lúc này trở về nhà, Lục Phỉ thấy được một cảm giác tràn đầy hạnh phúc.
Mặc dù trong quá khứ, tình hình như vậy đã xảy ra vô số lần nhưng mỗi một lần đều mang đến cho anh những cảm xúc khác nhau.
Sau khi ôm Lục Hạo về gian phòng của thằng bé, lúc Lục Phỉ đi ra liền thấy bóng dáng Nhan Hạ đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Một tay cầm dao, một tay giữ rau, cắt từng miếng từng miếng, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.
Lục Phỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, trong đầu đột nhiên hiện ra những thước phim về cảnh tượng của vài năm trước.
Năm tháng hình như không để lại quá nhiều dấu vết trên người Nhan Hạ, lại không nghĩ rằng bất tri bất giác, hai người cứ như vậy trôi qua bảy năm.
Mọi người đều nói cuộc hôn nhân sau bảy năm sẽ chỉ còn nhạt nhẽo nhưng theo anh thấy lại là một truyện cười.
Anh nghĩ, cho dù có bảy chục năm, anh vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ chán ghét cô.
(*) Cuộc hôn nhân sau bảy năm: dùng để giải thích vấn đề hôn nhân xuất hiện một chút vấn đề sau khi chung sống với nhau sau một thời gian dài.
Bước lên từng bước, Lục Phỉ chậm rãi đi đến sau lưng Nhan Hạ, trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh Nhan Hạ, hơi nghiêng đầu, cứ như vậy cùng Nhan Hạ “vành tai và tóc mai chạm vào nhau”.
Cảm giác bên tai truyền tới từng trận ngứa ngáy, Nhan Hạ dừng lại động tác cắt rau trong tay, giật giật cơ thể của mình, nói: “Anh làm gì vậy? Em đang cắt rau mà!”
“Nhớ em của bảy năm trước, không nhịn được suy nghĩ, bảy năm sau em sẽ ra sao, như thế nào?” Đè thấp giọng nói, Lục Phỉ nói chậm rãi, trong giọng nói bí mật mang theo nụ cười thản nhiên, phối hợp với tiếng nói đặc biệt này, cho thấy lực hấp dẫn cực kỳ đặc biệt.
Đối với lần này Nhan Hạ cũng như vậy. Cô cũng thừa nhận chính mình thật sự không ngăn được sức quyến rũ của Lục Phỉ.
Lục Phỉ là người khiến cô không nhịn được buông bỏ vũ khí đầu hàng. Chỉ là khắc này, cô lại bắt đầu suy nghĩ những điều Lục Phỉ vừa nói.
Thì ra lúc đó bất tri bất giác, cô và Lục Phỉ đã trải qua bảy năm cùng nhau!
Trong thoáng chốc, cô nhớ tới một ít chuyện… Có một người thiếu niên ngăn trở trên đường khi cô đang trở về ký túc xá.
“Tôi là Lục Phỉ!” Chỉ đơn giản bốn chữ như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên đó cứ như vậy để lại ấn ký khắc sâu vào trong lòng cô.
Có lẽ, một khắc kia, cô quyết định, lấy tên của anh khắc vào cuộc đời của cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”Cảm giác được người trong ngực không tập trung, Lục Phỉ cúi đầu hỏi, một cái tay tiếp nhận con dao trong tay Nhan Hạ để sang một bên, sợ cô không chú ý lại bị thương.