[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 8: Cặn bã như chúng tớ sẽ không gieo họa cho học bá này đâu*
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 8: Cặn bã như chúng tớ sẽ không gieo họa cho học bá này đâu*
*Nguyên văn:
Chương 8: Những người cặn bã như chúng tớ mới sẽ không gieo họa cho tiểu Diệp học bá này đâu
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Lúc mà Diệp Mân từ trong tay Lâm Khải Phong lấy chìa khóa phòng 603, nó liền mang ý nghĩa rằng cô đã chính thức tiến vào hạng mục Chip thông minh của bọn họ.
Một tuần cô đến vào bốn buổi tối, mỗi lần công tác bốn giờ.
Liên tục trong nửa tháng, ngoại trừ Lâm Khải Phong giống như sống ở phòng thí nghiệm ra, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện Giang Lâm hì hà hì hục ăn vặt một đêm, cô một lần đều không gặp lại Tần Mặc.
Tỉ lệ gặp nhau này, thậm chí còn kém hơn so với thường ngày.
Dĩ nhiên, đây cũng không phải việc quan trọng.
Cô bận rộn như vậy, đầu óc bị việc học cùng hạng mục chiếm cứ toàn bộ. Lúc không nhìn thấy gương mặt đó, căn bản không cần tốn đi tinh lực vô ích vì tâm tư nhỏ kia của mình mà buồn bã trong lòng.
Thích – sớm đã trở thành một loại thoái quen, việc yêu mến đơn phương này chậm rãi kéo dài không ai biết, cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình và chuyên tâm của cô vào những chuyện khác.
Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm đều là những người bạn hợp tác rất tốt.
Bọn họ cùng nhau viết mật mã, mã hóa, làm khảo sát, phòng thí nghiệm 603 vào ban đêm làm cho cô cảm thấy vui vẻ dạt dào.
Một cơn mưa thu lạnh lẽo.
Khi cơn mưa đầu của tháng mười rơi xuống, cuối cùng một chút phiền não của cái nóng trong người ở thành phố này, rốt cục cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chưa đến 7 giờ.
Diệp Mân ăn cơm tối xong, đeo cặp sách, đạp lên những vệt nước nhàn nhạt trên mặt đất, đi về phía lầu thí nghiệm.
Mới vừa bước lên bậc thềm ở cửa, đỉnh đầu bỗng nhiên bị người phía sau vỗ một cái.
Diệp Mân quay đầu, thấy Tần Mặc đang bày ra khuôn mặt tươi cười.
Cậu đeo túi xách trên vai, vẫn là phong cách áo thun quần cao bồi, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Cô theo bản năng sờ tóc một cái, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tần Mặc nói: “Đương nhiên là đến làm việc rồi!”
Diệp Mân cười khẽ: “Tần thiếu gia không phải sinh hoạt ban đêm nhiều màu nhiều sắc sao, không cách nào phân thân được cơ mà? Còn rảnh rỗi để đến ư?”
Tần Mặc hắc một tiếng, bước đến song song cùng cô, nói: “Ai nói như vậy?”
Diệp Mân không chút lưu tình nào phán: “Lâm Khải Phong nói.”
“Tôi biết ngay mà.”
Bởi vì độ cao so với mặt biển của hai người chênh lệch khá lớn, cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy nhìn cô, cơ hồ đến tròng mắt cũng phải cuối xuống.
Cậu nhìn qua đỉnh đầu tóc đen nhánh của cô, cười nói: “Vào tay cậu làm thật nhanh, rất khá.”
Mặc dù thời gian làm việc của hai người không giống nhau, nhưng dù sao cũng là làm cùng một việc, năng lực của đối phương như thế nào, cậu rất rõ ràng. Có Diệp Mân gia nhập, tiến độ nghiên cứu của bọn họ hiển nhiên càng thêm thuận lợi, nhất là đối với những vấn đề nhỏ, người bạn học này luôn luôn có thể kịp thời phát hiện.