[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 26 : Cậu ấy tất nhiên sẽ còn có mười bốn, mười lăm, mười sáu
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 26 : Cậu ấy tất nhiên sẽ còn có mười bốn, mười lăm, mười sáu
Chương 26:
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Vài ngày sau đó.
Diệp học bá vẫn bình tĩnh như thường chăm chỉ đến phòng thí nghiệm làm việc.
Tần thiếu gia thì lại xoắn xuýt giãy dụa trong đau khổ giữa việc tiếp tục chiến tranh lạnh hay nên cúi đầu cầu hoà.
Nhưng mà cậu thật sự không giỏi nói chuyện xin lỗi này, huống chi cậu cũng không cảm thấy tất cả đều là mình sai.
Vì vậy dù trong đầu đã soạn sẵn hơn trăm lời xin lỗi, từ đầu đến cuối vẫn không thể nói ra được.
Song dạng chiến tranh lạnh như thế này, thật sự là làm tâm tình người ta khó chịu.
Rõ ràng là thời tiết ấm áp trăm hoa đua nở của mùa xuân, nhưng nội tâm của Tần soái ca lại thường xuyên hát bài ca bông tuyết bay, lạnh thật lạnh.
Hai thanh niên khác trong phòng thí nghiệm, Lâm Khải Phong đối sự cam chịu xoắn xuýt của bạn tốt chỉ để ở trong mắt, còn lại trong lòng không có chút nào thông cảm nào. Ngược lại lấy việc cười trên nỗi đau của người khác làm niềm vui. Cảm thấy đáng đời cho cái miệng của Tần đại thiếu gia, tự làm tự chịu, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ đứng ra làm hòa, thiếu điều hận không thể cầu cho Diệp Mân đem cậu ta lơ đẹp, tiêu diệt vẻ kiêu căng phách lối xưa nay.
Giang thiên tài ngoại trừ mã code ra thì chính là thức ăn ngon, tâm to như biển, đối sự thay đổi nhỏ trong phòng thí nghiệm không có chút phát hiện nào, mỗi ngày ngoại trừ công việc thì liền vui vẻ tự tại suy nghĩ lát nữa nên ăn cái gì.
Mà trong nhóm bọn họ, chỉ có Diệp Mân là hợp ý có thể ăn chung với cậu, phàm có món gì ngon, cậu sẽ hưng phấn chia sẻ cùng cô.
Gần đây ngoài cửa Tây có một cửa hàng bánh mì vừa mới mở, bánh mì chà bông có thể nói là ngon tuyệt, nhưng mỗi ngày chỉ làm ra số lượng có hạn.
Cậu đi nhiều rất lần cuối cùng cũng mua được một lần.
Hôm nay phòng thí nghiệm chỉ có ba người bọn họ, Giang Lâm sau khi đến liền ngồi xuống, từ trong balo vui vẻ móc ra hai hộp bánh mì chà bông thật vất vả mới mua được.
Một hộp đặt trên bàn mình, một hộp khác cầm trong tay, sau đó xoay chân ghế, hoàn mỹ không để ý đến Tần Mặc đang ngồi ở giữa, lướt qua cậu ấy tiến đến bên cạnh Diệp Mân, đem hộp trong tay đưa cho cô.
“Tớ xếp hàng ba lần mới mua được đấy, mua ngay hai hộp, cho cậu một hộp, siêu ngon luôn.”
Diệp Mân cười nhận lấy: “Cám ơn.”
“Hì hì, không cần cám ơn.”
Tần Mặc yên lặng trợn mắt nhìn Giang Lâm trượt về chỗ ngồi: “. . .”
Con mẹ nó chứ anh đây là không khí à?
Còn có thể hoàn toàn không nhìn một cái?
Giang Lâm cảm nhận được ánh mắt phóng đao của Tần Mặc, quay đầu mặt đầy vô tội hỏi: “Sao vậy?”
Cắn răng nghiến lợi hỏi từng chữ: “Tớ đâu?”