[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 20: Đầu năm
Chương 20:
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Kỳ nghỉ đông vội vàng trôi qua.
Từ lúc đến phòng 603 đến giờ, cũng đã hơn hai mươi ngày, không biết vì sao, thời điểm càng gần đến phòng thí nghiệm, Diệp Mân bỗng nhiên có chút cảm giác khẩn trương giống như khi quay về chốn cũ.
Cô đi đến bậc thang của tòa nhà, dừng bước lại, hít sâu một hơi, đang muốn tiếp tục bước đến cửa lớn. Ba lô sau lưng đột nhiên bị người ta kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, đập ngay vào mắt chính là khuôn mặc tuấn tú đang cong môi cười như không cười của Tần Mặc.
Cậu đứng trên hai nấc thang dưới, hiếm khi có thể làm cho cô nhìn thẳng được.
“Chờ một chút rồi đi vào.” Tần Mặc nhíu mày nói.
“Làm sao?”
Tần Mặc thả tay đang nắm cặp sách cô ra, bước chân dài, một bước đi lên hai nấc thang bộ, đứng bên cạnh cô xoay người, đưa tay chỉ về phía bên ngoài trường học, nói: “Tôi cho cậu xem biến hóa ma thuật.”
Diệp Mân ngửa đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Đừng nhìn tôi, nhìn bên ngoài kìa.”
Ai. . . nhìn cậu?!
Diệp Mân nghiêm mặt quay người lại, nhìn tốp năm tốp ba người đi đường bên ngoài trường học.
Tới gần 7 giờ, giữa trời đất chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt.
Năm nay mùa xuân tựa hồ muốn đến sớm hơn so với bình thường, mới vừa khai giảng, trong sân trường đã có mấy phần sắc xuân xanh biếc dạt dào. Trên con đường đến trường mờ mịt, mấy đôi trai gái nắm tay nhau, cười cười nói nói đi qua.
Tần Mặc đưa tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Chờ một chút, chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất hiện!”
Diệp Mân không biết cậu đang giở trò quỷ gì, nhưng cũng coi như cho cậu chút mặt mũi nghiêm túc nhìn xuống sân trường đang dần tối.
Tần Mặc bắt đầu đếm ngược.
“Năm —— “
Mặt trăng từ bên trong tầng mây ló ra.
“Bốn —— “
Gió xuân phất qua ngọn cây.
“Ba —— “
Trong bụi cỏ mùa xuân côn trùng đang kêu râm rang.
“Hai —— “
Bầy chim líu ríu mệt mỏi bay về tổ.
” — — —- “
Thời khắc kỳ tích!
Ánh đèn màu trắng ở hai bên đường trong trường học, tựa như bị nhuốm ma pháp bỗng nhiên được thắp sáng, từng ngọn đèn nối đuôi nhau uốn lượn mà đi về phía xa.
Diệp Mân kinh ngạc nhìn qua một màn này, trong phút chốc, chỉ cảm thấy có pháo hoa nổ tung trong lòng, làm da đầu tê dại, trái tim phát run, thủy triều trong lồng ngực như dời núi lấp biển tràn vào, cả người có một loại ảo giác không biết đêm nay bị làm sao.