[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 19: Chỉ có đi lên đỉnh núi, mới có thể gặp được người ở trên đỉnh núi*
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 19: Chỉ có đi lên đỉnh núi, mới có thể gặp được người ở trên đỉnh núi*
Lời editor: Xin lỗi các bạn, hôm qua tớ có việc bận, hôm nay đăng bù luôn chương hôm qua nhé ^^
Chương 19: Nguyên văn*: Cũng chỉ có đi lên đỉnh núi, mới có thể gặp được người ở trên đỉnh núi
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian thật giống như trôi qua càng lúc càng nhanh.
Sau đợt tuyết lớn, lại là gió lạnh thấu xương, một năm cứ như vậy đi đến cuối, học sinh cũng nghênh đón kì nghỉ dài hạn thuộc về bọn họ.
Quê Diệp Mân là một trấn nhỏ ở phương Nam cách Giang thành 6 tiếng đi xe, tên là trấn Lúa Xanh. Không tính là nghèo khó, nhưng nếu nói giàu có thì lại không có quan hệ gì, chỉ là một trong ngàn vạn trấn nhỏ bình thường của Trung Quốc.
Trên trấn chỉ có một con phố chính, mấy năm trước được tiếp tục xây dựng thêm, đã có mấy tòa cao ốc 7, 8 tầng, hơi có vài phần hình dáng của đô thị hiện đại hóa tươi tốt phồn vinh.
Sau đường lớn là một con phố cũ được lát đá tảng, hai bên đường là hai dãy nhà cũ đã tồn tại nhiều thập niên, cuối đường giao với khu phố trấn trên.
Ngôi nhà cuối phố kia chính là nhà của Diệp Mân.
Toàn bộ căn nhà ba gian hai tầng, tầng trên là để ở, tầng dưới là mặt tiền của ngôi nhà. Treo bảng hiệu “Tiệm sửa chữa đồ điện nhà họ Diệp” đã mở gần hai mươi năm.
Năm đó ba Diệp – Diệp Văn Sinh sau khi xưởng sản xuất đồ điện tử đóng cửa, ông là một kỹ thuật viên nhỏ, dựa vào tay nghề sửa đồ điện, đem con gái nuôi lớn thành người.
Diệp Mân khi còn bé chưa đi học, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong tiệm sửa chữa nho nhỏ này, đến lúc học sơ trung, từ tay nghề của cha cô đã thừa kế bảy tám phần.
Sau khi học Đại học xong, sản phẩm điện tử biến chuyển từng ngày, thời kì trí tuệ nhân tạo bắt đầu mở màn, kỹ thuật viên nhỏ Diệp Văn Sinh thuộc thế kỷ trước này, thiếu chút nữa bị vứt bỏ bởi thời đại mới, nhưng vì có con gái học bá theo chuyên ngành điện tử của một trường đại học nổi tiếng, tay nghề cũng được đổi mới theo con gái, “Tiệm sữa chữa đồ điện nhà họ Diệp” tại trấn Lúa Xanh nhỏ bé này, từ đầu đến cuối vẫn sừng sững không lay chuyển.
Đêm ngày ba mươi, “Tiệm sữa chữa đồ điện nhà họ Diệp” vẫn mở cửa kinh doanh, để phòng ngừa TV, máy tính nhà ai bỗng nhiên hư mất, ảnh hưởng không xem được tiết mục giao thừa cuối năm.
Diệp Mân ở phía trước trông tiệm, cha cô sau bếp bận rộn nấu bữa cơm tất niên cho hai cha con.
Wechat trong nhóm bốn người phòng 603 trò chuyện khí thế ngất trời, Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm trực tiếp lấy món ăn ngon mùa Tết làm chủ đề, Tần thiếu gia thì phụ trách việc xỉa sói vô tình, cô thì tùy thời điểm đúng lúc phát biểu một chút ý kiến trọng tâm gì đó.
“Mân Mân! Mân Mân! Mân Mân!”
Diệp Mân đắm chìm trong điện thoại di động, bị gọi ba tiếng mới lấy lại tinh thần. Ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước quầy, cười nói: “Hiểu Đông!”