[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 18: Hóa ra cô ấy có một đôi mắt xinh đẹp như vậy
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 18: Hóa ra cô ấy có một đôi mắt xinh đẹp như vậy
Chương 18:
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Bốn mùa trôi qua, thời gian nhanh như ngựa phi lướt vụt qua khe cửa, nháy mắt liền tới cuối năm, thời tiết hoàn toàn tiến vào mùa rét đậm khi Đông đến.
“Oa! Tuyết rơi!”
Hơn 10 giờ đêm trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, Giang Lâm bỗng nhiên kêu một tiếng đầy cảm thán, làm cho mọi người đang vùi đầu trước máy tính, đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Còn không phải sao?
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào tuyết đã rơi rất nhiều, bông tuyết như tung bay phất phơ đầy trời, làm cho bầu trời đêm vốn đen kịt tản mát ra một tầng trắng sáng nhàn nhạt
Tần Mặc vươn vai một cái: “Được rồi, về sớm một chút đi, tuyết đọng lại sẽ không dễ đi.”
Mọi người đều có dự định như vậy.
Nhưng đến lúc bọn họ từ phòng thí nghiệm đi ra, mới phát giác trận tuyết đầu mùa này đã rơi xuống từ lâu, trên mặt đất đã phủ lên một lớp màu trắng thật dày.
Diệp Mân đem mũ áo lông đội trên đầu, cẩn thận từng li từng tí bước lên nền tuyết, đi vào màn đêm trắng xóa đang bay múa đầy trời kia.
Đi chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau có tiếng cười đùa, quay đầu nhìn lại, liền thấy ba tên kia dưới ánh đèn đêm, chẳng biết từ lúc nào trên bãi cỏ ven đường đang diễn ra một trận ném cầu tuyết.
Ngây thơ!
Câu này vừa nói xong đã phải dừng lại, một quả cầu tuyết bỗng nhiên hướng về phía cô bay tới, cô muốn né tránh đã không kịp, quả cầu tuyết lạnh băng kia, thẳng tắp nện ở trên mặt cô.
Qủa cầu tuyết rất nhỏ rất xốp, đau cũng không đau, chỉ là có một chút lạnh, làm cô nhịn không được mà rùng mình.
“Tần Mặc!” Cô hét lớn một tiếng.
Tần Mặc nhìn cô cười to ha ha.
Diệp Mân lau mặt, nheo mắt nhìn về hướng cậu, sinh ra mấy phần tâm lý ngây thơ có thù tất báo. Từ gốc cây sồi xanh ven đường gom hai quả cầu tuyết lớn, chạy như bay trên bãi cỏ, thẳng tắp hướng mặt cậu ném tới.
Tần Mặc ngược lại phản ứng nhanh, hai quả cầu tuyết chỉ nện vào quần áo cậu.
Vừa rồi Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm, đều bị cậu dùng thủ đoạn âm hiểm ném trúng, lúc này thấy Diệp Mân gia nhập, lập tức kéo cô thành lập mặt trận thống nhất cùng đối địch.
Lâm Khải Phong: “Diệp Mân, tớ cùng Lâm ca bắt cậu ấy, cậu phụ trách nện nhé.”
Tần Mặc: “Không phải chứ! Ba chọi một, các cậu có thể nói công bằng chính nghĩa không vậy!”
“Đánh bại giai cấp tư sản chính là công bằng chính nghĩa.”
Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm cười hì hì tiến lên, đem cậu vật ngã nhào xuống đất, kêu lên: “Diệp Mân, nhanh!”
Diệp Mân cười một tiếng, ôm quả cầu tuyết cầu to đi tới.
Tần Mặc bị đặt ở trên bãi cỏ, vừa nhấc mắt, thấy cô ôm quả cầu tuyết to bằng chậu rửa mặt, quả thực trợn mắt hốc mồm, “Fuck” một tiếng: “Nữ hiệp, thủ hạ lưu tình!”