[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 17: Vốn mang vẻ thờ ơ, bỗng tựa như trở nên sinh động hẳn lên.
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 17: Vốn mang vẻ thờ ơ, bỗng tựa như trở nên sinh động hẳn lên.
Chương 17:
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Trở lại ký túc xá, Tiêu Vũ đang ngồi ở trước bàn, vừa xem hài vừa ăn đồ ăn vặt, thấy cô tiến vào, giờ tay cầm chiếc túi đầy ắp đồ ăn mua ở siêu thị lên, hàm hàm hồ hồ nói: “Lúc nãy Triệu Đình vừa trở về ký túc xá, mua cho chúng ta hai túi đồ ăn vặt, cảm ơn hai đứa mình tối hôm qua đưa cô ấy đi bệnh viện.”
“Ừ.” Diệp Mân gật đầu, bày tỏ đã biết.
“Thế nào?” Tiêu Vũ buông túi xuống, liếc cô một cái, cười xấu xa lại gần, “Tớ vừa thấy được cô ấy ngồi xe của Chung Dương, bọn họ đây là thật sự tái hợp lại rồi? Nói thật thì Chung Dương quả thực không tệ, tốt nghiệp mới mấy tháng, liền tự mình mua xe, mặc dù chỉ là xe phổ thông, nhưng đối với phần lớn nam sinh vừa mới tốt nghiệp mà nói, đã vô cùng lợi hại rồi.”
Diệp Mân yên lặng chốc lát, nói: “Triệu Đình sẽ không cùng anh ta hợp lại đâu.”
“Tại sao?” Tiêu Vũ không hiểu, “Nếu theo như tiểu thuyết tình cảm drama, đây chính là nhân vật nữ chính bị nam cặn bã chơi đùa rồi vứt bỏ, thể xác tinh thần đều bị tổn thương, được mối tình đầu nhớ mãi không quên cứu vớt, hoàn toàn tỉnh ngộ hiểu được cái gì là chân ái, sau đó tất cả đều vui vẻ đại đoàn viên nha.”
Diệp Mân cười nói: “Cuộc sống cũng không phải tiểu thuyết.”
Chung Dương xác thực cũng coi như người nổi bật trong đám người cùng tuổi, dáng dấp không tệ, thành tích học tập xuất sắc, có một phần công việc tương đối tốt, vừa tốt nghiệp lương đã một năm năm mươi vạn. Có lẽ qua nhiều năm sau, rất có thể trở thành người gọi là thành đạt.
Nhưng Triệu Đình đã ngồi Lamborghini của Tần Mặc, làm sao có thể còn nguyện ý ngồi trên chiếc xe mười mấy vạn thay thế? Phát hiện ra đời mình có đường tắt có thể đi được, làm sao nguyện ý cùng một người đàn ông từ từ ra sức làm việc một năm tiền lương năm mươi vạn chứ?
Lòng tham là không đáy mà.
*
Suy đoán của cô, chỉ nửa tháng sau liền ứng nghiệm.
Vào một ngày đầu đông thời tiết tương đối tốt, sau khi hết giờ học buổi trưa, lúc cô đi thư viện trả sách, đi ngang qua tòa cao ốc học viện tài chính, bỗng bị một giọng nữ gọi lại: “Diệp Mân!”
Diệp Mân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo thời thượng của Triệu Đình, dáng vẻ tươi cười đi về phía cô.
Một cô gái có dã tâm, phương thức sống cũng thường cố chấp.
Ngắn ngủi nửa tháng, Triệu Đình sớm mất đi sự suy sụp của buổi tối hôm ấy, cả người lại giống lúc trước phong thái tỏa sáng.
“Đã lâu không gặp!” Triệu Đình đứng trước mặt cô, mở miệng cười trò chuyện.
Diệp Mân gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, gần đây thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm. Việc lần trước, còn chưa gặp được cậu để nói cảm ơn, đêm đó làm phiền cậu cùng Tiêu Vũ.”