[Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không - Chương 15: Về sau Triệu Đình sẽ không gây phiền toái cho các cậu nữa
- Metruyen
- [Hiện Đại - Ngọt Sủng] Hoa Hồng Dại - Úy Không
- Chương 15: Về sau Triệu Đình sẽ không gây phiền toái cho các cậu nữa
Chương 15:
Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê
Chờ Triệu Đình súc ruột xong thì được đẩy tới phòng hồi sức một lúc lâu, Tần Mặc mới khoan thai chậm bước tới.
Cậu đẩy cửa ra, không nói một lời thẳng đi đến cuối giường đứng đó, mặt không biểu tình đưa mắt nhìn Diệp Mân đang ngồi bên giường, sau đó mới nhìn về phía người phụ nữ đang nhắm măt ngủ say trên giường.
“Cô ta thế nào?” Hắn mở miệng thấp giọng hỏi.
Diệp Mân: “Đã làm sạch dạ dày, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, bất quá phải tạm thời ở lại bệnh viện quan sát.”
Cô quay đầu nhìn về phía cậu, cậu đang chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Đình từ xa, biểu lộ lặng yên như nước, nhìn không ra bất cứ chút khẩn trương lo âu và áy náy nào, chỉ có sự lãnh đạm cùng vẻ không kiên nhẫn ẩn trong đó.
Đại khái là đã hết thuốc mê, nghe được động tĩnh, Triệu Đình chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy hình bóng cao ngất đứng cuối giường kia, yếu ớt mở miệng: “Diệp Mân Tiêu Vũ, các cậu đi ra ngoài trước đi.”
Hai người họ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua người Tần Mặc, Diệp Mân ngẩng đầu đối mắt với cậu, vốn định nói với cậu chút gì đó, nhưng bờ môi khẽ hé mở, rốt cuộc không nói gì cả.
Dù sao cũng là người đứng ngoài câu chuyện, cùng với cô không có bất cứ quan hệ nào.
Tần Mặc từ đầu đến cuối không nói chuyện, đưa mắt nhìn theo người đi ra cửa, chậm rãi quay đầu, cất bước đi lên phía trước hai bước, ngồi xuống tại chiếc ghế Diệp Mân vừa ngồi, sau đó trầm mặt nhìn về phía trên người phụ nữ sắc tái nhợt trên giường.
Triệu Đình rốt cục cũng có chút suy yếu, miễn cưỡng cong khóe môi lên, giọng mỉa mai cười nói: “Xem ra cậu cùng Diệp Mân tình nghĩa bạn bè so với tôi nghĩ tốt hơn rất nhiều, cô ấy gọi cậu sẽ đến.”
Tần Mặc lơ đễnh nhếch môi, lười biếng dựa vào lưng ghế một chút: “Nói đi, cô đến cùng muốn thế nào thì sau này mới có thể không làm phiền tôi.” Dừng lại, bổ sung thêm một câu, “Cũng đừng phiền bạn cùng phòng của cô.”
*
Lúc này đã hơn 1 giờ sáng, hành lang bệnh viện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe được.
Tiêu Vũ dựa bên tường, nhìn một chút sang Diệp Mân bên cạnh, cười nói: “Bộ dạng hai chúng ta bên nhau như này thật tốt nha!”
Diệp Mân nghiêng qua nhìn cô ấy, lại cúi đầu nhìn mình, không phải sao?
Hai người đều là phong cách không sai biệt lắm. Tóc không chải, áo ngủ không đổi, càng không để ý tới giày dép, chỉ chụp vội áo khoác cùng quần mặc vào, ống quần còn lộ ra một đoạn quần ngủ nhăn nhúm, dưới quần ngủ cũng không mang tất.
Thật không đành lòng nhìn thẳng.
Cô buồn cười đi qua bức tường trắng lạnh như băng dựa vào, không chút vấn đề nói: “Cũng lười quản, dù sao cũng không ai biết.”