( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 8
– Alo, Hoàng Bá Bá à, con nhớ cha quá đi!
Nghinh Hạ gọi điện cho cha, tuần nào cô cũng sẽ gọi về cho cha ít nhất bốn năm lần
– Tiểu Hạ của cha, nhớ cha thì phải về thăm cha chứ, cuối tuần này sẽ bảo Tô tài xế lái xe đến đưa cục bông nhỏ của cha về nha.
– Vâng! Nhất trí!
Hoàng Trác Nghiên chỉ có duy nhất mụn con gái này, ông thương yêu cưng chiều nó hết mực, nếu phát hiện ai làm con ông tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, ông sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết. Còn tên con trai bất dưỡng kia, may mà ông kịp thời can ngăn, bây giờ cũng yên vị ở bên mỹ, chỉ còn mau mau giục nó lấy vợ. Trước kia từng là cầu thủ có tiếng, ông đột ngột quay trở về nắm giữ gia sản khổng lồ của tổ tiên để lại. Ngày Hoàng bà ra đi, chỉ để lại lời nhắn phải nuối nấng hai đứa con thật tốt, nhất là Tiểu Nghinh Hạ từ bé đã yếu ớt, ông quyết tâm phải dùng mạng sống của mình để bảo vệ chúng. Thuấn Đông, anh trai Nghinh Hạ, nó từ lâu đã không cần ông chỉ bảo rồi :).
CHƯƠNG N :v : nam nhân tiêu sái biết nhớ nhung
Cuối tuần, Tô tài xế đến đón Nghinh Hạ về, cô chỉ kịp tạm biệt Duật Duật, xin nghỉ học đúng một tuần, lại phải sang bên chỗ thầy Vương xin nghỉ, đội sắp vào giải rồi nên thầy cũng dặn cô nên quay lại thật sớm. Nghinh Hạ là không quên chạy thục mạng đến sân bóng, dù chỉ đứng ở ngoài ngắm Xuân Hiểu một lát, rồi phải tạm biệt anh, cô biết cô sẽ rất nhớ anh, nhưng chỉ có một tuần thôi, rồi cô sẽ quay lại thật sớm. Nghinh Hạ đưa tay lên bye bye Xuân Hiểu rồi quay đi, cô không biết rằng hành động đó đã được một nam nhân tiêu sái nhìn thấy, anh không hiểu tại sao cục bột nhỏ lại làm vậy.
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thoải mái quá, cuối cùng cũng được về đến nhà nhaaaaaaaaaaa!
Nghinh Hạ ngồi trên xe la hét ầm ĩ, hại chú Tô một phen mất vía
– Hoàng tiểu thư, ông chủ cũng là rất nhớ cô, ngày đêm đều rất mong ngóng cô.
– Vâng, cháu biết, sức khỏe cha cháu dạo này vẫn tốt chứ ạ?
-Ông chủ vẫn khỏe thưa cô.
– Thế thì may thật ạ.
Tiểu Hạ đã về rồi đây cha!
Xe dừng chân trước một biệt thự rộng lớn được thiết kế theo cấu trúc hiện đại, hai bên lối vào là thảm cỏ xanh mượt. Xung quanh ngội biệt thự là trang trại mênh mông có tên ĐÔNG HẠ, là cha cô đặt tên chứ ai. Nghinh Hạ bước xuống xe, không vội đi vào, cô đứng lại hít thở bầu không khí quen thuộc, cực kì thân thương.
– Ôi Hoàng tiểu thư, cô đã về rồi à! Dì Lâm này nhớ cô quá tiểu thư ơi!
Là dì Lâm, quản gia và cũng là người đã chăm sóc Nghinh Hạ từ khi mẹ mất, bà như là người mẹ thứ hai của cô vậy. Cô rất thương bà, cũng vì bà đã dành cả phần đời để chăm sóc Thuấn Đông và Nghinh Hạ nên người.
– Dì ơi, Tiểu Nghinh Hạ đã về rồi!
Nói rồi cô chạy như bay lại ôm lấy cổ, hai chân co lên, đánh đu lên người bà. Con bé này tính nết từ xưa đã vậy, tuy không phải là con bà đẻ ra, bà còn yêu thương nó hơn bản thân mình. Dì Lâm suýt ngã nhào, may có bàn tay to lớn đã đỡ lại, không thì tấm thân già này còn gì. Là ông chủ, nghe thấy tiếng véo von ngoài cổng, nghĩ chắc là cục bông đã về nên liền ra đón. Nào ngờ cục bông nhỏ của ông còn nhảy chồm lên người quản gia, may mà ông kịp đỡ, con bé này, đã vào đại học rồi mà tính nết cũng không hề thay đổi gì cả.