( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 7
Sáng nay Nghinh Hạ bận học ở lớp, chiều sẽ sang sân bóng phụ việc. Học xong, cô liền chạy sang khoa của Duật Duật rồi đón cùng về. Đang đi rất vui vẻ, cô bỗng nhiên bị kéo một cái suýt nữa ngã ra sau, là một cô gái rất xinh xắn nha, không phải Lâm Tuyết Linh sao? Cậu ta kéo cô suýt ngã như vậy là có ý gì?
– Này bạn học, kéo người như vậy rất nguy hiểm nha!
Nghinh Hạ khó hiểu kèm theo một chút bực bội, đang định vui vẻ đưa tiểu Duật về mà lại gặp ma nữ chắn đường như thế này đây.
– Cậu là có ý gì với Xuân Hiểu nhà chúng tôi?
”Nhà chúng tôi”?, cái quái gì vậy,wey wey, từ từ đã, cô đã ăn mất cái gì nhà cô ta à:v
– Cậu là người yêu, cha, mẹ hay mà đi hỏi câu đó vậy? Tôi nghĩ là mình không cần phải trả lời câu hỏi của cậu!
Nghinh Hạ bình tĩnh trả lời, ánh mắt vẫn bình lặng. Chỉ có cô gái trước mặt là sắp nổi đóa lên
– Cậu… Cậu..
Đoạn cô ta đưa tay lên, coi chừng đã mất hết bình tĩnh, Nghinh Hạ chuẩn bị ăn tát bà con ạ. 36 kế thì chạy là thượng sách, nhưng tình huống này Tiểu Hạ nhà chúng ta lại bình chân như vại, còn thản nhiên đứng im, xem cô gái này có gan làm gì. Cô bướng bỉnh, đến Hoàng bá còn không dám làm những thứ cô không muốn, nếu ai đụng vào giới hạn của cô, kẻ đó sẽ không yên. Cô ta tát cô thật, nhưng là khi chuẩn bị chạm đến má đáng yêu trời cho của cô thì khựng lại, vì có một bàn tay to lớn đã cầm chắc tay cô ta
– Tuyết Linh à, cậu định phá hoại nhân công của đội bóng trường đấy à? Gương mặt Nghinh Hạ cũng là gương mặt của cả đội bóng nha!
Là Tuấn Thanh, cô thầm cảm ơn trời đất, không thì cái má phúng phính của cô sẽ in năm dấu tay của cô ta mất thôi. Xem ra đại tiểu thư kia mất mặt thật, haha
– Không phải chuyện của cậu, thả tay tôi ra!
Tuấn Thanh nhẹ nhàng buông tay Tuyết Linh, còn quay lại nháy mắt với Nghinh Hạ, ý là hôm nay tôi cứu cậu một bàn nhé, thật là. Cô ta hừ một tiếng rồi bỏ đi, chỉ còn Tuấn Thanh đứng nhìn Nghinh Hạ, anh còn định mời cô đi dùng cơm trưa, nói là chỉ để cung cấp thêm sức lực cho cô phục vụ đội bóng thôi. Nghinh Hạ chỉ cười một cái rồi cảm ơn, cô mà bỏ đi, Duật Duật làm thịt cô mất. Thế là Tuấn Thanh đành tạm biệt, cô thì đi tìm Tiểu Duật, vừa đến khoa, hỏi han một buổi thì mới hay ra là: Hứa Di Duật nhà chúng ta đi ăn với tên Tiểu Thiên khoa luật, còn nhờ bạn nhắn lại với cô là đi ăn trưa một mình đi. Đúng là, biết thế đi theo Tuấn Thanh ăn cơm cho rồi, còn được ăn miễn phí nữa, trời ơi, tiếc chết mất!!!
Nghinh Hạ đành lủi thủi ra căng tin mua cơm nắm, nước trái cây rồi lên ban công phía sau trường để ăn. Đây là địa đạo bí mật của cô nha, là khoảng rộng bị bỏ hoang, ý là không ai lui tới, chỉ có một mình Nghinh Hạ lúc mới vào trường liền đi lung tung mới lạc vào chỗ này. Mỗi khi buồn, cô sẽ chỉ lui tới đây, khóc một trận chán rồi thôi. Hôm nay tâm trạng cô cũng không tốt, gặp phải đại ma nữ, ặc ặc, không phải bây giờ còn bị chiếm chỗ nữa chứ!!! Không thể nào. Là một tên chết bầm nào đấy đang nằm trên cái ghế đá giữa ban công ngủ ngon lành, ông trời ơi, đến chỗ cư ngụ cuối cùng của cô mà còn có kẻ phá đám. Nghinh Hạ rón rén lại gần, nhẹ nhàng xoay người, cúi xuống để xem coi kẻ nào đang chiếm tiện nghi mà cô có bấy lâu. Nghinh Hạ nín thở, nhón người qua, bắt gặp thấy một khuôn mặt cực kì quen thuộc. Không.. Không phải là Xuân Hiểu chứ!!!!!. Tại sao anh lại nằm ngủ ngon lành ở đây, cư nhiên chiếm địa đạo của cô???.