( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 5
Nghinh Hạ quyết tâm không để thể trạng mình thấp kém như vậy nữa, sáng nào cô cũng đặt đồng hồ dậy năm giờ sáng chạy bộ, nhiều hôm còn kéo theo cả Duật Duật khiến cậu ấy mắt chữ O mồm chữ A, chiều nào cũng uống thêm vitamin để có thể lực làm cộng tác viên. Cô sẽ cho Xuân Hiểu thấy cô không hề bỏ cuộc, sẽ khiến anh phải nắm lấy tay cô. Thế là cô đã làm cộng tác viên đến hai tuần, mọi công việc đều đã vào guồng quay, Xuân Hiểu cũng chẳng thèm để ý đến cô nữa. Từ cái vụ ngất xỉu hôm đấy, lạ một chuyện là mọi người cũng không ai sai vặt cô nhiều nữa, ai cũng tự vào lấy đồ cần dùng, hay là có thêm anh Phan nên họ không dám. Không thể nào, anh Phan đã nói thế, nếu đội cộng tác có thêm thầy Vương thì họ vẫn dám sai vặt thôi, Nghinh Hạ cũng không hỏi thêm nữa. Hơn nữa cũng có Tuấn Thanh hay giúp cô nên mọi việc cũng đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nghinh Hạ vẫn thế, mỗi lần trực sân, cô đều chỉ nhìn mỗi Xuân Hiểu, nhưng khi bốn mắt bất chợt chạm nhau, cô sẽ ngay lập tức ngoảnh đi chỗ khác hay là giả vờ sắp xếp cái nọ cái kia, nhìn ngốc nghếch mà vô cùng đáng yêu.
Chiều nay lại là hôm Nghinh Hạ trực sân cùng anh Phan, tuy vậy cô vẫn đến lúc 2h để dọn dẹp trước và cũng là để ngắm Xuân Hiểu tập luyện. Anh lúc nào cũng đến sớm nhất, một mình khởi động trước, Nghinh Hạ vì thế cũng đến sân thật sớm để thoải mái ngắm anh. Thật ra cô rất ngốc, mặc dù người ta có phớt lờ thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cứ không thôi nuôi hy vọng. Tình cảm là một thứ gì đó vô hình nhưng có sức mạnh vô cùng to lớn, khiến con người ta có thể làm được mọi thứ.
2h30p, Nghinh Hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, cô từ từ ngồi xuống đường pích, mắt không ngừng dõi theo nhưng pha tâng bóng của Xuân Hiểu. Đây hiển nhiên không phải là lần đầu tiên cô thấy anh tâng bóng, đã rất lâu rồi mà cảm xúc vẫn vậy, mặc dù anh có lẽ không biết hay không hẳn quan tâm, cô rất thích mỗi khi thấy anh chơi bóng, lúc đó anh sẽ không lạnh lùng , sẽ rất vui vẻ. Nghinh Hạ cúi xuống, phát hiện có một con ốc sên đang cần mẫn bò, nó bò từng chút một, nhìn có vẻ rất mệt mỏi nhưng không hề dừng lại. Nó khiến cô cứ nghĩ vẩn vơ rằng nếu mình kiên trì như con ốc, vậy có thể khiến Xuân Hiểu dừng lại hay không. Đang mải mê ngắm con ốc, Nghinh Hạ bất chợt bị đẩy mạnh về phía bên trái, cô chỉ kịp nhắm chặt mắt, miệng cũng chỉ kịp ú ớ mấy tiếng, lại cảm thấy có một thứ gì đó đang ôm chặt lấy mình, đến khi mở mắt ra đã thấy đầu cô đang kê trên một vật gì đó mềm mềm, mặt úp vào lồng ngực ai đó, muốn trở ra cũng không được =.=. Nghinh Hạ nghe có tiếng rên nhẹ, đưa mặt nhìn lên, á á, là… là Xuân Hiểu, đôi mắt anh đang nhắm chặt, trán nhăn nhăn nhìn có vẻ rất đau đớn
– Cô bị ngu có phải không?
Nghinh Hạ không thay đổi tư thế, đầu vẫn nằm in trên tay Xuân Hiểu, mắt nhìn lên
– Em.. em không bị ngu nhưng tay anh….. máu…. máu!
Cô ngồi phắt dậy, thì ra cây cột đèn gần chỗ cô ngồi bị gãy, nếu như không có Xuân Hiểu đỡ, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Anh bị phần gãy cạt ngang qua vai, chảy rất nhiều máu
– Trời ơi, anh làm sao thế này, máu, máu…chảy nhiều quá.
Xuân Hiểu vẫn nằm, nhăn mặt