( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 4
Cũng may là lịch làm cộng tác cũng không quá ảnh hưởng đến lịch học của Nghinh Hạ ở trên trường nên Tiểu Duật cũng chẳng còn gằm ghè gì cô nữa. Thật ra đội tuyển trường Đài Bắc đang trong giai đoạn tập luyện ráo riết cho giải vô địch các trường đại học nên rất thiếu các cộng tác viên trên sân, mà Nghinh Hạ lại ứng tuyển hết mình, được nhận vào cũng là điều dễ hiểu. Lại nói, thật sự chẳng có một cô gái nào muốn làm cộng tác viên trên sân cả, hơn nữa còn phải theo sát các cầu thủ và phục vụ họ, chỉ có Nghinh Hạ ngốc mới không biết thôi, mà cũng vì cô có mục đích cho riêng mình: đến gần một bạn học nào đấy. Ai không hiểu lại tưởng cô đầu óc không bình thường nữa cơ.
Nhóm cộng tác sáu người thì năm người đã là nam, chỉ có duy nhất Nghinh Hạ là con gái thôi, cô lại là em út trong nhóm, Thầy Vương đã phân công anh Phan năm bốn làm nhóm trưởng, Nghinh Hạ làm nhóm phó, vì vậy mọi việc đều do hai người thông qua nhau rồi cùng bàn bạc với cả nhóm rồi cùng thực hiện. Tới đây, trường tổ chức đá giao hữu trước khi bước vào giải mới nên công việc của Nghinh Hạ cũng tăng lên nhiều. Chiều ngày hôm nay là ngày đầu tiên Nghinh Hạ trực sân, đội bóng của trường tập sút và bóng bổng, cô chỉ việc đứng ngoài đường pitch bê mấy chai nước, khăn và không lanh chanh chạy đi nơi khác là được. Đó là toàn bộ lời của thầy Vương dặn cô trước buổi tập chiều nay. Tưởng gì, tất cả quá là dễ dàng với Nghinh Hạ cô rồi, haha.
Chiều hôm nay toàn đội có buổi tập lúc 3 giờ, Nghinh Hạ cô phải đến lúc 2 giờ chuẩn bị trước mới phải chứ. Cô vừa hát vu vơ mấy câu vừa rảo bước nhanh về phía sân bóng, mắt nhìn mây nhìn trời, cô còn vui vẻ nghĩ chiều nay sẽ rất vui đây. Đang suy nghĩ lung tung, Nghinh Hạ đã đứng trước cửa sân bóng rồi, cô chuẩn bị bước vào, chưa kịp cảm thán cái độ vắng vẻ và rộng lớn của nó thì đập vào mắt cô là hình bóng một bạn nam sinh đang tâng bóng. Dáng người đó…………! . Cái người mà ai cũng biết là ai rồi đấy đang tâng bóng trước mắt cô, lại là người mà vì thế cô đã cố gắng hết sức để xin vào đội cộng tác viên. Xuân Hiểu đang tâng bóng thật đẹp mắt, Nghinh Hạ không thèm vào, đứng ngơ ngẩn nhìn anh một hồi thật lâu đến nỗi Xuân Hiểu cũng nhận ra là đang có người theo dõi mình. Anh ngoảnh lại, nhìn thấy Nghinh Hạ đang nhìn về phía này với ánh mắt khó hiểu, tay chân còn bám vào cái cột ở cổng sân. Bất giác bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Nghinh Hạ giật mình, luống cuống buông tay chân ra khỏi cái cột, nhanh đến nỗi cô còn không kịp chống chân cho vững. Thế rồi cái gì đến cũng phải đến thôi, Nghinh Hạ ngã uỵch xuống, mắt nhắm chặt, mồm chỉ biết kêu oái oái. Quái lạ, sao lại không đau nhỉ,lại còn ngồi trên một cái gì đó rất mềm nữa, mông của cô vốn rất nhạy cảm, chỉ cần Duật Duật phết một cái vào sẽ rất đau.
Nghinh Hạ mở mắt ra, quay lại nhìn, thấy mình đang ngồi lên người của một bạn học nam, nhìn quen quen nhưng lại nhắm mắt lại hết sức đau đớn. Nghinh Hạ lật đật trở dậy, cô hốt hoảng:
– Bạn ơi, bạn gì ơi, bạn có sao không? Chết tôi rồi. Bạn ơi, mình xin lỗi, thành thật xin lỗi bạn, thành thật xin lỗi.
– Tránh ra. Tuấn Thanh, cậu có thể dậy được không?
Xuân Hiểu đã đứng cạnh cô từ bao giờ, sốt sắng hỏi. Tuấn Thanh? Lưu Tuấn Thanh năm hai khoa thể dục, người ngồi cạnh và làm quen cô ở sân bóng, cũng là người làm cái đệm mềm đỡ cho cô hôm nay á? Nghinh Hạ ngồi xuống, giúp Xuân Hiểu đỡ Tuấn Thanh đứng dậy, mặt cậu ấy vẫn nhăn lại , cánh tay còn bị xước máu, máu chảy rất nhiều: