( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 3
Đêm đó đúng là đêm mất ngủ trầm trọng của Nghinh Hạ, cô lại lôi Duật Duật ra tỉ tê đủ thứ, hại bạn cô lại phải ôm bụng cười ngặt nghẽo
– Hạ ngốc ơi Hạ ngốc, người ta là gọi Tuyết Linh đó chứ không có gọi cậu đâu. Lại còn ném chai nước vỡ đầu người ta rồi còn gì. Hahahahaha..
– Im ngay đi, mình có cố tình đâu. Mà cái cô Tuyết Linh đó cũng quá quắt lắm, rõ ràng là mình không cố ý mà, cô ta cũng đẩy mình ngã đấy thôi, cái mông bây giờ vẫn còn ê ẩm quá!!!
– Đành lòng là cậu không làm gì cô ta nhưng cậu lại động đến người cô ta theo đuổi được năm nay rồi, thế không phải tội đáng bị đánh à?
Nghinh Hạ đang bóc quýt ăn thì nghẹn luôn:
– Cậu nói gì thế? Tuyết Linh theo đuổi Xuân Hiểu nhà tớ á?
– Nhà cậu hồi nào đấy, Việc Tuyết Linh hoa khôi khoa luật theo đuổi Xuân Hiểu thì ai ai học trường này cũng biết rồi, chỉ có cậu ngốc mới không biết thôi. Cô ta còn là hội phó hội học sinh nữa đấy. Vừa xinh đẹp lại tài năng như thế thì Hạ ngốc nhà cậu tranh giành với cô ta như thế nào đây?
Hội phó?
Hôm nay, tranh thủ 15p nghỉ giữa giờ, Nghinh Hạ chạy qua sân bóng để tìm gặp Xuân Hiểu. Cuối cùng cũng tìm được anh đang đá bóng ma với các bạn. Cô đứng quan sát một hồi lâu, thành ra quên luôn cả việc về lớp học. Đợi mãi cũng có một bạn của anh đi ra ngoài, cô nhờ gọi anh ra gặp.
– Xin lỗi vì chuyện hôm trước, đầu sư huynh có còn đau không?
Xuân Hiểu với lấy cái khăn trên cổ lau mồ hôi, cái gì mà sư huynh chứ, anh với cô còn không quen biết nha, mấy cái huynh muội đó bỏ đi T_T
– Đã không còn đau nữa rồi, cô không cần phải đến tận nơi xin lỗi như thế đâu.
– À, cũng không có phiền, đây là chai dầu cha em hay xức khi bị đau, ông cũng từng là cầu thủ bóng đá như sư huynh, chắc dùng cũng được. Sư huynh cầm lấy đi.
– Cảm ơn, tôi không còn đau nữa, cô cứ cầm mà dùng. Thôi tôi có việc, chào cô.
– Vậy sư huynh đi nhé, tạm biệt.
Việc gì mà việc, anh có phải làm mặt lạnh lùng đến thế không, Nghinh Hạ quay đi, lẩm bẩm. Đột nhiên có cái gì đó đập mạnh vào gáy cô, trước mặt tối xẩm lại, không còn thấy gì nữa. Hình như câu cuối cùng cô còn nghe thấy chỉ là: ” này cô, tỉnh lại đi….”
Nghinh Hạ tỉnh dậy vào tối muộn. Gáy cô thật sự đang đau ê ẩm đây, còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc nữa, cô không thích mùi này. Vì vậy mà Nghinh Hạ không uống được bia rượu nhưng ai mà mời là uống tới say bí tỉ luôn( lên). Tóm lại là bây giờ cô đang ở đâu đây, nằm nghĩ ngợi một lúc, Nghinh Hạ quyết định ngồi dậy đểnhìn xung quanh, cô lại thấy tay mình vô cùng vướng víu, nhìn xuống thì thấy nó đang nắm chặt một bàn tay rất rộng khác. Là ai đây, cô cúi đầu xuống. Là Xuân… Xuân Hiểu, anh đang ngủ gục trên giường của cô, thấy nhúc nhích, Xuân Hiểu mở mắt, đôi mắt nâu thẫm đó nhìn cô chằm chằm. Anh ngồi dậy hẳn, bàn tay đang nắm tự động rút ra