( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 12 ( H hơi nặng :) )
- Metruyen
- ( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em
- Chương 12 ( H hơi nặng :) )
Thất tịch năm nay cũng đến thật sớm, các cặp đôi dường như đã chuẩn bị đi chơi hết cả rồi. Riêng Nghinh hạ vẫn là sung sướng đến sân xem Xuân Hiểu tập luyện, trận chung kết đã tới gần, tất cả đều rất bận rộn, cô ở trong ban cộng tác viên, cũng rộn ràng không kém, toàn đội đã trải qua một chuỗi trận bất bại, đây là thời khắc quan trọng, giúp cho đội tuyển trường đứng lên bục cao nhất. Đội đối thủ cũng không phải dạng vừa, đều rất mạnh, cô chỉ là lo Xuân Hiểu sẽ gặp chấn thương, anh là đội trưởng, cũng sẽ là người xông xáo nhất.
BLV1: Trận đấu giành cúp vô địch các trường đại học đã chính thức được diễn ra, hai đội đều chơi rất xông xáo, phía bên đội trường Đài Bắc, đội trưởng Phùng Xuân Hiểu đang cầm trịch trận đấu cực kì chắc chắn, wow, nhìn xem, anh ấy đã cướp được bóng từ chân đội trưởng đội trường C, thật sự quá khéo léo.
BLV2: chính xác là thế, không khí hôm nay cực kì căng thẳng, cổ động viên trên các khán đài rất đông, ồ, đường chuyền cho tiền đạo cực kì chuẩn, căn đúng, vừa đủ, Vàoooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo rồi, 1-0 cho đội trường Đài Bắc, chúc mừng, đường chuyền quá chuẩn xác, đặt đồng đội vào thế ngon ăn, điểm 10 cho đội trưởng.
BLV1: Đúng là như thế, Xuân Hiểu có thể nói là mẫu cầu thủ cực kì thông minh, linh hoạt, nắm chắc sơ đồ chiến lược của ban huấn luyện. Đội tuyển quốc gia cần mẫu cầu thủ như vậy! Anh A, anh có biết không? Xuân Hiểu còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Châu Sa, có thể nỏi là mẫu nam nhân toàn diện. Nhưng nói thực, đội tuyển quốc gia mà lỡ đi một cầu thủ như thế này, quá là đáng tiếc.
BLV2: Đúng vậy, thật sự quá đáng tiếc nha!
Phút thứ 85, tỉ số vẫn là 1-0 nghiêng về đội Đài Bắc.
BLV1: Auuuu, anh A, anh nhìn xem, vừa có một tình huống phạm lỗi cực kì thô bạo trên sân, số 6 của đội trường Đài Bắc đã nằm sân, trông có vẻ rất đau đớn, là một chấn thương liên quan đến cổ tay, ôi trời!
Xuân Hiểu bị một tên cầu thủ đội bên kia húc mạnh, ngã xuống, dường như rất đau đớn, anh liên tục ôm lấy cánh tay. Nghinh Hạ hoảng loạn thật sự, cô chưa từng thấy anh đau đến vậy, ngay cả lúc đỡ cho mình, cô càng không cảm thấy nghiêm trọng bằng lần này, Xuân Hiểu được đưa vào bằng cáng, trán anh nhăn lại, mắt nhắm chặt, như đang kiềm chế một cơn đau cực kì mạnh.
– HIểu, có em đây rồi. Hiểu, anh không sao chứ?
Anh vẫn nhắm chặt mắt mà không hề trả lời cô.
Thầy Vương dường như rất lo lắng, nhanh tay gọi xe cứu thương đưa Xuân Hiểu đi bệnh viện, Nghinh Hạ nãy giờ vẫn ngồi sát anh, tay nắm chặt lấy tay anh, thầy đành để Nghinh Hạ cùng lên xe với Xuân Hiểu. Trận đấu vẫn tiếp tục được diễn ra.
Trên xe
– Hiểu, anh có nghe thấy em nói không? Hiểu, mở mắt ra nhìn em này, Hiểu!
– Hiểu, nhanh mở mắt ra đi, anh còn chưa nói anh yêu em, anh không thể cứ nhắm mắt như vậy được, Hiểu!
– Hiểu, em không muốn, anh mở mắt ra nhìn em đi, Hiểu, anh mà không thức dậy, em sẽ vứt sợi dây anh tặng đi đấy!