( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 11
Lại nói chuyện bạn học Nghinh Hạ chúng ta bị ai đó cấm đến sân trong vòng một tuần, thay cô xin phép thầy Vương, còn thường xuyên đến thăm cô, khiến các chị trong khoa vô cùng ghen tị. Thế rồi tiếng lành đồn xa, bay đến tai ma nữ, khiến cô ta cực kì tức giận, theo đuổi anh suốt năm nay, không cam lòng nhìn anh vì nữ nhân khác mềm lòng. Lâm Tuyết Linh bộ dạng cực kì mê hồn, không ngừng câu dẫn mọi bạn học nam trong trường, nhưng đối với cô, nam nhân cả đời cô muốn dựa vào không ai khác là thiếu gia tập đoàn Châu Sa Phùng Xuân Hiểu. Nhưng là anh ta quá lãnh cảm, chưa từng bị cô mê hoặc, nếu cô tiến một bước, anh ta lại sẽ lùi hai bước, cứ như vậy mà đuổi theo cả năm trời cũng không bắt được, không ngờ lại rơi vào tay một nữ tử kém cỏi như Hoàng Nghinh Hạ. Người mà Lâm Tuyết Linh cô muốn, không có chuyện nữ tử khác có thể tranh giành.
Thế là Nghinh Hạ ở nhà dưỡng bệnh đã được ba ngày, cô còn kêu Xuân Hiểu đừng đến, báo hại các chị cứ đứng đông chật hết trước cửa phòng, không thôi cảm thán. Duật Duật hôm nay đi học chưa về, cô lại phải ở nhà một mình, buồn chán không thôi, cô bây giờ mới thấy cực kì nhớ Xuân Hiểu, nhưng là anh đến đây chịu rất nhiều ánh mắt thèm khát, cô cũng chỉ cười trừ mà bảo anh đừng đến nữa. Cô là thật sự rất rất nhớ anh nha. Nghinh Hạ ngồi trên giường, với tay lấy quả táo bên bàn, không may rơi xuống, cô định cúi xuống nhặt, phát hiện quả táo đã bị chân ai đó dẫm nát. Không ai khác chính là ma nữ Lâm Tuyết Linh, cô ta đến tận đây á… Không phải chứ.. Nghinh Hạ ho khan mấy tiếng, cô là vẫn chưa khỏe hẳn, với dung nhan tuyệt sắc trước mắt tuy ánh nhìn hơi cay độc cũng không muốn đôi co
– Vị tiểu thư này, có chuyện gì hẵng nói, đừng dày vò vật vô tội như vậy.
Nghinh Hạ ánh mắt lóe lên tia lãnh đạm, khí chất cực kì cao ngạo. Lâm Tuyết Linh ngồi xuống ở ghế phía trước, mâu quang phát ra tia ác khí, miệng mỏng nhô lên
– Hoàng Nghinh Hạ, cô nghĩ mình có tư cách gì theo đuổi Xuân Hiểu?
Lời nói cay nghiệt, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt vẫn nguyên lãnh đạm
– Chúng tôi yêu nhau, đâu phải theo đuổi nữa, tiểu thư là dùng từ sai rồi.
Mặt Lâm Tuyết Linh đỏ dần hơn, nắm tay dường như chặt hơn, cao giọng với nữ nhân trước mặt
– Cô….Cô có cơ hội cũng đừng mơ tới việc làm phu nhân tổng tài, nghe không? Người anh ấy cần là tôi! Tuyệt nhiên không phải thứ rẻ mạt như cô! ( điêu có lẹ đéo ai bằng ><)
Tổng tài? Cô cố che dấu sự ngạc nhiên lại, ánh mắt vẫn phát ra lãnh đạm , môi nhỏ xinh xắn mỉm cười với nữ nhân dường như mất hết bình tĩnh trước mặt
– Lâm Tuyết Linh, tôi là thấy rất thương hại cho cô. Đã không hề có được trái tim nam nhân,còn tùy tiện đến đây làm càn, cô nghĩ mình còn có thể thảm hại đến mức nào nữa? Khụ..Khụ
Cô truyền tới một đợt ho khan, rõ ràng còn rất mệt mỏi, lại còn phải tốn nước bọt như vậy, hoàn toàn không chú ý đến nữ nhân đang nổi điên trước mặt, cô ta hất tung hết đồ đạc, nhanh chóng chạy lại phía cô, không kiêng dè mà bóp mạnh cổ nhỏ nhắn của cô