( Hiện Đại, Đô Thị, He, Hoàn, Ratings 18+) Nắm Lấy Tay Em - Chương 10
Cô và Xuân Hiểu chính thức yêu nhau được hơn hai tuần, đội bóng đã bắt đầu vào giải đấu, công việc của anh và cô càng ngày càng nhiều hơn, cả đội ai cũng cố hết sức, Nghinh Hạ không thể đứng ngoài được. Đội bóng trường đã diễn ra ngay trận mở đầu, ai ai cũng cực kì hào hứng, Xuân Hiểu lại cảm thấy bình thường, anh đã từng đá rất nhiều trận cả giải ở trường hay giải trong nước, đây dẫu rằng cũng chỉ là nhỏ, không có gì mà phải lo lắng. Nghinh Hạ rất tham công tiếc việc, cô trở thành cộng tác viên được các cầu thủ yêu mến nhất, lúc nào mở miệng ra cũng ” em Tiểu Hạ này, em Tiểu Hạ nọ” làm Xuân Hiểu ăn dấm chua không ít lần, có lúc định nạt nộ mấy tên tiểu tử này một trận, nhưng rồi cũng là mềm lòng bởi cục bột nhỏ.
Chiều nay có trận đấu chính thức của đội tuyển trường và đội tuyển trường B, Xuân Hiểu là đội trưởng, chơi ở hàng tiền vệ, Nghinh Hạ từng hỏi anh rằng, tại sao không đá ở vị trí tiền đạo, như thế sẽ dễ dàng ghi bàn hơn. Anh chỉ mỉm cười ôn nhu, ôm lấy cô vào lòng, anh là cho rằng, nếu đã yêu bóng đá, ở vị trí nào lại càng không quan trọng, quan trọng là đá cống hiến hết khả năng, giống y như lời Hoàng lão bá từng nói, cô khịt khịt mũi, dựa vào lòng anh, rất ấm áp, cô hiểu hơn ai hết, anh cũng rất vui. Nghinh Hạ phụ trách sân cùng toàn thể đội cộng tác viên, trận hôm nay cực kì quan trọng, thầy Vương cũng đã phổ biến, đặc biệt nhắc nhở Nghinh Hạ không được quá khích, làm cô đỏ cả mang tai, lần trước là tên tiểu tử đó lưu manh, nếu như không động đến Xuân Hiểu, cô còn lâu mới thèm đôi co với hắn. Trước trận đấu 30p, Nghinh Hạ và toàn thể mọi người đã có mặt, cô rón rén đi ngang qua phòng thay đồ của anh, với tay ra gõ nhẹ một cái, miệng cười tươi như hoa, lộ ra hai lúm đồng xu cực kì mê người. Nghinh Hạ đứng núp bên góc tường, thấy không có động tĩnh gì, rõ ràng cô đã thấy anh bước vào mà, không thể nào. Nghinh Hạ vươn tay ra, kết cục chưa kịp chạm vào nắm cửa, đã bị một nam nhân cầm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo nhẹ một cái, bay vèo vào trong phòng, lại còn nằm gọn gàng trong lồng ngực rắn chắc của ai kia. Nam nhân bạc môi mỉm cười ôn nhu, không ngừng ôm lấy tiểu mỹ nhân trong lòng, ai bảo cô vô cùng mị hoặc như vậy, làn da trắng sứ, đôi mắt ướt át, cánh môi đỏ hồng nhỏ nhắn, mỗi khi cười sẽ khiến tim anh hẫng một nhịp
– Hiểu, trận này quan trọng đến thế sao?
Xuân Hiểu nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cao mềm mịn của cô mấy cái
– Cũng không hẳn, chỉ là muốn không thất thế với họ thôi.
Nghinh Hạ cô biết rõ, bóng đá thắng thua đối với anh không có quan trọng, cô chỉ lo anh cố gắng quá sức, sẽ dẫn đến bị thương
– Hiểu, hứa với em, không được làm mình bị thương, có được không?
Cô ngước ánh mắt long lanh nhìn anh, đáp lại ánh nhìn đầy mị hoặc đó, anh đáp
– Tất nhiên rồi, tại hạ đương nhiên cũng không muốn có kẻ chọc ghẹo cô nương như lần trước.
Cô đỏ mặt, ánh mắt có phần lảng tránh đi chỗ khác, ho nhẹ nhưng cũng đủ làm anh giật mình, khóe mắt ánh lên tia lo lắng
– Tiểu Hạ, em không khỏe trong người sao? Không được, trận này bỏ đi, em về nghỉ ngay cho anh!
Nghinh Hạ hốt hoảng, cô ho nhẹ liền bị đuổi về, không phải chứ, hôm nay cô cảm thấy cơ thể khá bình thường, chỉ là hơi hơi ngứa cổ