[Hđ] Mùa Hè Có Gió Thổi Qua - Chương 19
Lâm Dực từ phòng ngủ đi ra, cả người vẫn còn ướt sũng nằm bẹp luôn lên giường.
Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cậu cầm điện thoại lên.
Di động đã sập nguồn.
Lâm Dực ném điện thoại sang một bên. Qua một lát lại cầm lấy, thay một cục pin mới.
‘Đích đích đích’, tiếng chuông báo tin nhắn.
“Tiểu Dực, sao không nghe máy?”
“Tiểu Dực, gọi lại”.
Lâm Dực nhìn thời gian tin nhắn đến, là lúc cậu đang ở sân bay.
Lật xem nhật ký cuộc gọi, có 5 cuộc gọi nhỡ. Có lẽ là lúc ở sân bay quá ồn ào, cậu cũng không để ý.
Điện thoại trong nhà cũng có thông báo cuộc gọi đến từ dãy số kia.
Lâm Dực cầm di động, khoá máy.
Quên đi, đã nửa đêm rồi, có gì để mai nói.
Một ngày này đối với Lâm Dực quá mức hỗn loạn.
Lâm Dực lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đầu óc hết sức thanh tỉnh.
Đến phòng bếp rót một cốc sữa, sau đó ra ban công chậm rãi uống. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuôi từ thực quản đến dạ dày, lo lắng trong lòng vẫn chẳng thể giảm bớt.
Không khí giống như đọng lại, không có lấy một chút gió, cả người giống như đang đặt trong một cái lồng hấp.
Mồ hôi không ngừng chảy ra.
Rất nhiều người không thích thời tiết Giang Hải. Mùa hè Giang Hải nóng vô cùng, mùa đông thì lạnh đến thấu xương.
Lâm Dực sinh ra ở nơi đây, cậu lưu luyến thành thị này.
Cho dù nó đang dần thay đổi, nhưng loại cảm giác thân thiết này thì vẫn y nguyên.
Bên tai truyền đến tiếng ếch kêu trong đêm, thỉnh thoảng có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vụt qua.
Tiếng khóc oa oa của đứa trẻ nhà ai cắt ngang màn đêm yên tĩnh, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập từ lầu trên truyền xuống.
Tiếng khóc lặng dần, màn đêm lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Lâm Dực đột nhiên nghĩ, sau này liệu mình có thể có con không?
Lâm Dực thích trẻ con, nhiều thịt, mềm mềm, rất đáng yêu, thanh âm khi nói chuyện lại non nớt trong trẻo. Trẻ con đối với người mình yêu thích thì sẽ không che giấu, chỉ cần đối xử tốt với nó, tự nhiên nó cũng sẽ thân cận với mình.
Nhưng nếu hai nam nhân cùng một chỗ, làm sao có con được? Lâm Dực ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Cả một đêm, Lâm Dực nửa tỉnh nửa mơ, hư vô mờ mịt không biết mình mơ cái gì, lúc tỉnh lại cũng không nhớ được. Đem nước lạnh vốc lên mặt, lúc này đại não mới thanh tỉnh được đôi chút.
“Sớm!”
Nguyên bản Lâm Dực còn lo lắng cho Đỗ Vũ, lúc này thấy cô bình tĩnh không chút gợn sóng thì không biết nên nói thế nào, giống như chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.