Hành Trình Kiếm Thịt ( Mau Xuyên , Cao H, Np) - Q1-C37: Yêu Nhau Sáng Sớm (1)
Gần đây Hạ Ung Hành rất bận, tối nào cũng trở về sau khi Nhạc Hải Sanh đã ngủ say.
Sáng nay lúc cô vừa tỉnh lại, đã cảm nhận được vòng ôm từ phía sau. Mỗi lần đều như thế này, Hạ Ung Hành ôm cô như hai cái thìa úp vào nhau, tư thế vô cùng thân mật.
Cô cố sức xoay người lại, nhờ nắng sớm để ngắm khuôn mặt Hạ Ung Hành lúc ngủ. Người đàn ông trẻ tuổi, bộ dáng tuấn tú, khi chợp mắt thêm vẻ an tĩnh. Nhạc Hải Sanh lặng lẽ nhìn một lát, cúi đầu cắn môi anh, sau đó lật người trèo lên người anh.
Lúc Ung Hành ngủ chỉ mặc một cái quần lót góc bẹp, đang ngủ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới tinh thần, phía dưới đã căng tròn.
Nhạc Hải Sanh nhẹ nhàng kéo quần lót của anh xuống.
Hạ Ung Hành nhíu mày, chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy có chút không đúng, mở to mắt nhìn Nhạc Hải Sanh đang ngồi trên người anh.
Cho dù đã bị váy ngủ che lấp, nhưng cảm giác tiếp xúc giữa da thịt vẫn cho anh biết hai người đang gần gũi không có tý cách trở nào. Lại nhìn lên trên, thấy Nhạc Hải Sanh cau mày, cắn môi, nỗ lực đưa côn thịt của anh vào cửa động. Nhưng vì cô vẫn chưa đủ ẩm ướt, nên mới vào được nửa thanh đã xâm nhập khó khăn.
Dù chưa hiểu rõ tình huống, Hạ Ung Hành vẫn nâng cao thắt lưng theo bản năng, đưa côn thịt đi vào sâu hơn. Đồng thời luồn tay xuống dưới váy ngủ sờ viên đậu nhỏ. Dục vọng nhanh chóng nổi dậy, huyệt kính không ngừng tiết chất lỏng, Nhạc Hải Sanh tự nhiên trầm thắt lưng, ngồi xuống đến cùng.
Mông thịt mềm mại và cơ bụng rắn chắc va đập nhanh, trần trụi kết hợp với nhau, hai người đồng thời than một tiếng. Hơi đong đưa cái mông theo biên độ nhỏ để thích ứng một chút, Nhạc Hải Sanh bắt đầu mất khống chế, nâng mông rút côn thịt ra khỏi mật huyệt, đến khi chỉ còn quy đầu hời hợt ở bên trong, lại ngồi mạnh xuống, sức lực lớn, tốc độ nhanh, thậm chí có cả khí thế hung ác, so với bộ dáng bị động thường ngày khác nhau rất nhiều.
Mới tỉnh lại thần trí còn chưa tỉnh táo lắm, nhưng Hạ Ung Hành đã nhanh chóng bị quấn vào sóng triều dục vọng. Có điều ngay cả như vậy, anh cũng phát giác được sự khác thường của cô — sức mạnh điên cuồng kia, bộ dáng không tiếc rẻ như không có ngày mai, một lần cuối cùng được ăn cả ngã về không.
Anh dùng khuỷu tay khởi động thân trên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Hải Sanh, em làm sao vậy?”
Trả lời anh là một đôi môi đỏ mọng.
Vừa kết thúc nụ hôn, Nhạc Hải Sanh thở hổn hà hổn hển nói: “Không muốn anh nói… Chỉ cần kêu là được… Em rất muốn nghe anh kêu, nhưng ở trên giường anh chẳng kêu cho em nghe lần nào…”
Hạ Ung Hành dở khóc dở cười nhìn cô rong đuổi trên người mình giống cưỡi ngựa. Anh đưa tay vén góc váy lên, ánh mắt chạm đến nơi hai người xâm nhập kết hợp.