Hành Trình Kiếm Thịt ( Mau Xuyên , Cao H, Np) - Q1-C18: Chủ Tớ (2)
Nhạc Hải Sanh toàn thân trần trụi, chỉ có một cái quần chữ T mỏng manh có tác dụng che còn hơn không che. Phía sau là người đàn ông cao lớn giữ cô, trước mặt là thiếu niên cao gầy cúi người mút lấy bầu vú. Cô không thể giãy dụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên cúi đầu trước ngực, cảm giác tê dại từ nhũ tiêm không ngừng khuếch tán, cô không tự chủ được cúi đầu rên rỉ.
“Ừm…” Nhạc Hải Sanh nhắm mắt lại, thân thể dần ngửa ra sau, dựa cả người vào lòng Lâm Dực.
Lâm Dực vẫn im lặng, chỉ ôm lấy thắt lưng chống đỡ cơ thể cho cô. Thiếu niên trước mặt càng ngày càng làm càn, đôi tuyết nhũ bị cậu ta luân phiên hút liếm, nhũ tiêm bị trêu sưng đỏ đứng thẳng, óng ánh nước miếng. Theo động tác liếm làm, hạ thể của cô cũng dần có cảm giác hư không, vách hang không tự chủ co rút lại.
Thiếu niên bỗng nhiên dùng sức mút nhũ tiêm đang ngậm, Nhạc Hải Sanh bất ngờ không kịp phòng bị, sợ hãi kêu ra tiếng. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của Nhạc Hải Sanh, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Chị, chỉ hôn ngực thôi mà, biểu cảm của chị như vậy là sao? Mê người như thế sẽ làm em mất kiên nhẫn đấy, thật sự muốn vội vàng cắm côn thịt vào thỏa mãn tiểu huyệt kia a.”
Nhạc Hải Sanh nức nở một tiếng bưng kín mặt.
“Vẻ mặt đó rất đáng yêu, nhớ là chỉ được cho mình em thấy thôi.”
Rõ ràng trong phòng còn có Lâm Dực, làm sao có thể chỉ mình cậu ta nhìn? Nhạc Hải Sanh vừa mới nghĩ như vậy, trên tay đã bị nhét vào một thứ.
Cô mở to mắt, phát hiện trong tay là caravat của cậu ta. Bây giờ quần áo của của cậu đã hơi lộn xộn, nút áo sơmi cởi một nửa, xương quai xanh xinh đẹp và khuôn ngực rắn chắc.
Có điều, đưa caravat cho cô làm gì?
Lâm Dực đã buông lỏng ra cô, thiếu niên dùng chút lực, xoay người cô lại đối diện với Lâm Dực: “Chị, mau giúp Lâm quản gia bịt mắt.”
“… Vì sao?” Nhạc Hải Sanh mê mang không hiểu hỏi.
“Tiểu thư, cứ làm theo lời thiếu gia là được.” Lâm Dực vẫn bình tĩnh như trước, con ngươi nhìn cô chăm chú không có nửa phần cảm xúc thay đổi. Nếu không phải dưới quần tây đang nổi lên một cái lều cao cao thì có lẽ Nhạc Hải Sanh đã nghĩ anh hoàn toàn bất vi sở động.
Tay thiếu niên bỗng vòng qua eo cô, đè lên viên đậu đổ trên hoa môi: “Chị, làm đi.”
Đóa hoa giấu kín bị đùa tà ác, Nhạc Hải Sanh không thể kháng cự, run run tay, kiễng mũi chân, che caravat lên khuôn mặt đang cúi xuống của Lâm Dực, và cả con mắt luôn yên tĩnh.
Giây tiếp theo cơ thể của cô bay vút lên không trung. Nhạc Hải Sanh kinh suyễn một tiếng, theo bản năng ôm cổ Lâm Dực, Lâm Dực vững vàng nâng mông cô, Nhạc Hải Sanh không hề nghĩ ngợi đã quấn đôi chân thon dài lên thắt lưng anh. Cơ thể hai người nhất thời dính sát vào nhau, kín kẽ.