Hành Trình Kiếm Thịt ( Mau Xuyên , Cao H, Np) - Q1-C17: Chủ Tớ (1)
Nhạc Hải Sanh dạo phố tới chiều thì nhận được điện thoại của lão ba hiện tại. Ba nói tối nay có một bữa tiệc, nhưng do bệnh cao huyết áp tái phát, muốn con trai con gái đi thay ông.
Bữa tiệc quý tộc đêm nay vốn dĩ một dưỡng nữ như nguyên chủ còn chưa có tư cách tham dự, có điều giờ có thêm thân phận vị hôn thê của Nhị thiếu gia nhà họ Hạ, mới nhảy vọt tư cách.
Tốt xấu gì cũng đang dùng cơ thể và thân phận của con gái người ta, Nhạc Hải Sanh đành đồng ý. Gọi điện thoại xin phép Hạ Ung Hành rồi về Lâm gia.
Vừa vào cửa đã thấy Lâm Dực đang đứng trong phòng khách, phân phó cái gì đó với hai nữ giúp việc. Nhìn thấy Nhạc Hải Sanh vào cửa, anh thong dong tới chào hỏi: “Tiểu thư, cô đã về.”
Nhạc Hải Sanh không biết nói thế nào, có chút xấu hỏ.
Lâm Dực dẫn Nhạc Hải Sanh lên lầu: “Tiểu thư, lễ phục đã chuẩn bị rồi, có cần giúp việc giúp cô mặc thử không?”
Nhạc Hải Sanh lắc đầu, đã là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ ngay cả quần áo cũng không mặc được?
Trên thực tế, cô thật sự không mặc được… Vừa khoác lễ phục vào, còn chưa kéo khóa kéo sau lưng, mà cố gắng nửa ngày cũng không xong, Nhạc Hải Sanh dùng một tay giữ ngực, một tay mở cửa ló đầu nhìn, phát hiện Lâm Dực đang đưa lưng về phía cửa đứng thẳng.
“Lâm Dực, phiền anh, giúp một việc…” Nhạc Hải Sanh nhẹ giọng gọi.
Lâm Dực xoay người lại, theo Nhạc Hải Sanh vào phòng.
Nhạc Hải Sanh ngoan ngoãn đứng, cảm giác thân hình cao lớn tới gần sau lưng, bỗng nhiên thấy mất tự nhiên. Trong phòng chỉ có hai người, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng hít thở của nhau. Nhạc Hải Sanh không khỏi nhớ hai người từng ở trong căn phòng này làm đủ loại chuyện xấu hổ, vì thế càng thêm kỳ quái.
Lâm Dực đến gần Nhạc Hải Sanh, hơi cúi người, hơi thở nhẹ thoảng qua gáy cô, khiến đối phương khẽ run. Anh chuyên chú gỡ những sợi tóc rối trên khóa kéo, một lát sau đã xong, có điều cái khóa này lúc trước bị Nhạc Hải Sanh lung tung chà đạp một phen đã hỏng, không có tóc rối giữ lại, khóa kéo trơn tuột xuống, lễ phục lập tức rơi đến chân, cơ thể trắng trẻo lộ không xót một thứ gì trong không khí.
“A!” Nhạc Hải Sanh thở nhẹ một tiếng, lập tức dùng hai tay bưng kín ngực.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa lại bị mở ra, một thiếu niên bước đến: “Chị chị, chị về…”
Vì không muốn phá dáng lễ phục, nên bên trong Nhạc Hải Sanh chỉ dán miếng dán ngực, phía dưới cũng là quần lót chữ T. Kiểu che như không che như vậy ở trước mặt thiếu niên kia khiến cô thấy vừa thẹn vừa vội. Lâm Hải Sinh dựa vào cửa phòng, hai tay ôm ngực, ung dung thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.