Hai Thế Giới - CHƯƠNG 2
Giờ cũng tối, cô về khu kí túc xá, về tới phòng cô đang lục chìa khóa trong túi thì chuông điện thoại vang lên. Cô đoán trước là ai gọi tới, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm nút nghe. “Chào mẹ!!” Cô từ từ lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. trên mặt cô để một nụ cười hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.
“Con gái mẹ học sao rồi?” Bà hỏi cô bằng giọng nói của một người mẹ.
“Con học rất được ạ!!” Cô đi vào nhà, để chiếc túi xuống sàn rồi trèo lên giường nói chuyện với mẹ cô. “Nhưng mà con nhớ mẹ quá.”
“Cô nương à, lớn rồi nhớ gì mà nhớ mãi thế?”
“Con là con gái mẹ đưa nhiên phải nhớ rùi.”
“Mẹ nhờ con một việc!?” Mẹ cô đổi giọng nghiêm khắc hơn “Con có nguyện vì mẹ mà làm không?”
“Hả!?” Cô không hiểu mẹ cô nói gì ngồi bật dậy. “Mẹ nói đi, đừng vòng vo nữa, con không hiểu rồi.”
“Mẹ nhờ con……Giết chết một người tên Dương Lâm Hàng..”
“Cái gì??” Cô cắt ngang lời mẹ cô nói. “Con Không muốn giết người.”
“Con phải trả thù cho cha con.” Bà quát lớn trong điện thoại. “Mẹ xin con, trả thù giúp cha con đi” Bà năng nỉ cô
“Được con sẽ trả thù cho cha.”
“Thế mới là con gái ngoan của mẹ.”
“Thôi con học bài đây, tạm biệt mẹ.”
“Nhớ ăn uống đầy đủ.”
“Dạ, mẹ cũng vậy.” Chưa đợi bà trả lời cô đã tắt máy rồi ngồi suy nghĩ. Giết anh đây không phải chuyện đơn giản, giết người sẽ bị vào tù ngồi.
Cô nghĩ một hồi rồi nghĩ được kế hoạch, cô đi ngủ đợi đến mai bắt đầu làm nhiệm vụ mẹ cô nói. Cả tối cô không ngủ được, cứ lăn qua rồi lăn lại không thể nào ngủ được. Cô thật sự không muốn hại người, nhưng trả thù cho cha nên cô phải làm vậy.
Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời đã lên tới đỉnh, căn phòng đang tối, được bao bởi ánh nắng. Ánh nắng chiếu vào mặt cô làm cô chói mắt đành phải dậy. Nhìn đồng hồ mới là 6h sáng, ánh nắng gì mà ghê thế. Nếu tối hôm qua cô kéo màn lại chắc giờ vẫn còn đang ngủ rất ngon như không có gì hết.
Đầu tóc cô rối bời, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, chải tóc. Rồi đi ra thay quần áo ngủ, cô bỏ sách tiếng anh vào cặp, còn sách học về ngành của cô thì cầm trên tay để chút nữa cô học.
Bước ra khỏi phòng, phòng bên cạnh cũng bước ra cùng lúc với cô. Cô định quay qua chào anh mà lại thôi. Cô không có mất lịch sự như thế, vì phòng bên cạnh cô là anh, là người mà mẹ cô kêu phải giết anh. Cô vòng qua người anh để đi thì anh nắm tay cô kéo cô lại. “Sao không nhìn tôi một cái?”
Cô nói bằng một tiếng phổ thông nào đó “Tôi không muốn giết anh.” Cô mong anh không hiểu tiếng cô nói là gì. nếu anh biết anh sẽ tống cô vào tù ngay.
Anh ngơ ngác nhìn cô “Cô nói gì thế??” Trong mắt anh hiện lên một tia lửa màu đỏ, không vì anh tức mà là anh buồn vì chuyện gì đó.