Hạ - lời hứa
Khai giảng năm học tiếp theo, chúng tôi được tư vấn chọn lựa trường cấp 3 để có thể ôn luyện phù hợp với khả năng và nguyện vọng. Lớp tôi lắng nghe rất chăm chú, có lẽ chúng tôi đã phần nào ý thức được rằng mình cần định hướng con đừng học tập. Kết thúc buổi khai giảng bằng việc dọn dẹp lớp học sẵn sàng đón chờ một năm học mới tràn đầy kiến thức, sau đó chúng tôi ai về nhà nấy. Tôi và Hạ đạp xe trên cùng một cung đường – nơi được những hàng cây bàng rủ lá, che chắn những tia nắng gay gắt giữa trưa hè.
Suốt dọc đường cô nhóc thường ngày lắm lời nay lại im lặng đến mức khiến tôi lo sợ, liệu nó có bị say nắng hay không? Những rồi đột nhiên nó quay phắt sáng tôi hỏi:
– “mày nghĩ tao nên theo học trường nào nhỉ, khó chọn chết mất. Sao cô không chọn sẵn cho tụi mình nhờ, nhiều trường như này làm sao mà mình được chọn có mỗi một cái thôi vây?” Tôi thở phào tuôn một tràng như này chắc là không có vấn đề gì đâu, tôi không kịp đáp lời nó lại nói tiếp:
-“Trời ơi sao mà nhiều lựa chọn quá vậy, hay là mày chọn đi mày học trường nào tao sẽ học cùng” Không để Hạ nói tiếp tôi chen vào:
-“Bọn mình thi chuyên đi!” Học lực của chúng tôi không tệ, nếu cố gắng có lẽ sẽ có cơ hội. “Trường có hồ bơi, có sân bóng, có căn tin…”.
– “Được được, điều kiện chất tốt, học luôn sợ gì” Thấy cô bạn chưa suy nghĩ đã vội đáp tôi khuyên ngăn:
-“Nhưng mà nghĩ kĩ đã, trường này khó thi vào lắm”.
-“Ầyyy, không sao, mày khinh thường trí thông minh của tao đấy à!??”.
-“Ừ” – “NGUYỄN ĐĂNG NHẬT QUANG MÀY CHÁN SỐNG RỒI ĐÚNG KHÔNG” Tôi phải vội vàng dừng xe lại để bao biện trước khi bị cô bạn này nóng máu lên:
-“Không, không tao trêu, trêu thôi”, “Nhưng mà thật sự rất kho để thi vào trường này, mày nghĩ kĩ một chút đi đã”.
-“Khỏi phải nói, người ta đã chọn từ lúc ở trường rồi, muốn hỏi ý kiến mày một chút thôi”.
-“Có thật không đấy, đừng có mà chọn bừa”.
-“Thật mà, đã nghĩ kĩ rồi, học chuyên chẳng phải có nhiều cơ hội hơn sao” Tôi hơi nghi ngờ đáp:
-“Ừm, nhưng mày nghiêm túc chứ” chúng tôi đã quen đủ lâu để tôi nghi ngờ cô bạn.
Nhật Hạ quay sang tôi, giơ tay làm kí hiệu móc ngoéo lên nói: “Bọn mình hứa đi, cùng nhau đỗ trường chuyên nhé!” Hành động này đã khiến tôi hoàn toàn tin Hạ nghiêm túc, bởi nó chưa từng thất hứa và cũng không thích hứa suông, tôi móc vào tay cô bạn “Nhất định!”.
Những tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá, xuyên qua từng sợi tóc, xuyên qua những ngón tay như chứng dám cho lời hẹn ước của chúng tôi. Dưới tán bàng rợp bóng, tôi và Hạ đặt cột mốc cho sự trưởng thành của chính mình.
——————–
“ánh nắng dẫn lối cho hoài bão của tuổi trẻ”.