[H] Năm Năm Ngứa Ngáy - Trà Trà Đáng Yêu - Chương 9: Bảo bối
Convert: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Bả vai Lục Thương chợt rung lên, cậu sầm mặt quay đầu, chỉ tiếc là trán còn đang sưng húp, trông chẳng hề uy hiếp chút nào. Thấy người gọi mình là Nhạc Dư, khí thế của cậu bay mất một nửa, đầu óc trống rỗng: “… Cô ạ.”
“Cô thấy em vốn chẳng coi cô giáo của mình ra gì cả.”
Lục Thương không nói lời nào, Nhạc Dư khoanh tay, quan sát cậu từ đầu đến chân. Bỏ qua khuôn mặt chồng chất vết thương, trên tay cậu nổi bật một vệt đỏ dài khoảng 10cm, nơi xương cổ tay trầy da rớm máu.
Xem ra đối phương chỉ tập trung vào khuôn mặt này.
“Trốn học đánh nhau? Một mình một ngựa? Lục Thương, em chỉ vừa chuyển đến thôi mà đã biết kiếm chuyện cho cô rồi đấy.”
Lục Thương vẫn giữ yên lặng, cậu cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là không muốn Nhạc Dư cảm thấy mình ấu trĩ.
Đối với cậu, hành động theo cảm tính vốn chính là việc ấu trĩ, nhưng do dòng đời xô đẩy nên cậu mới không thể không làm thế.
“Không chịu mở miệng đúng không?” Nhạc Dư giận quá hóa cười, kéo ghế qua rồi ngồi xuống, “Nếu em cứ như vậy thì cô chỉ có thể tìm phụ huynh của em để nói chuyện thôi.”
Lúc này, Lục Thương mới nâng mắt: “Bố mẹ em đang ở nước ngoài ạ.”
Nhạc Dư nghẹn họng, “Thế nên em mới không thấy sợ sao?”
Lục Thương lại ngậm miệng.
Trước đã nói qua, Lục Thương có một đôi mắt vô tội, khi cậu cúi đầu không nói chuyện, vẻ vô hại khắp toàn thân được khuếch đại lên gấp mấy chục lần.
Nhạc Dư mềm lòng.
Lục Thương chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm không có cha mẹ kèm cặp, lại nhỏ hơn cô bảy, tám tuổi, còn đang trong thời kỳ dậy thì, cô cần gì phải hăm dọa cậu? Vì thế, cô dịu giọng nói: “Nhà em ở đâu? Cô không yên tâm khi để em về nhà trong tình trạng này.”
Nghe Nhạc Dư nói thế, Lục Thương nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, đang đắn đắn đo đo thì chợt nghe cô tức giận chế giễu: “Không đúng, đánh nhau xong mà vẫn còn nghênh ngang về trường được, cô thấy em giỏi đấy chứ, chắc là vẫn có thể tự về nhà nhỉ.”
Trong lòng Lục Thương buồn bực, cậu nghênh ngang ở chỗ nào? Nếu không nghĩ đến thói quen dạo quanh lớp một vòng trong tiết tự học của Nhạc Dư thì còn lâu cậu mới về trường.
Đó gọi là tôn kính giáo viên chủ nhiệm, nhưng cậu không dám nói như vậy.
Cậu rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn chủ động khai báo địa chỉ nhà.
Nhạc Dư tự cho là phép khích tướng thành công, không ngờ chính bản thân lại ngây ngốc tại chỗ khi nhận được đáp án: “Em sống ở khu chung cư Vọng Sơn sao?”
Lục Thương thản nhiên gật đầu, bổ sung: “Trong khu B ạ.”
Lúc này lại đến lượt Nhạc Dư nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.