[H] Năm Năm Ngứa Ngáy - Trà Trà Đáng Yêu - Chương 42: Đút cho anh
Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Hoắc Tuân đã đặt bàn từ một tuần trước đó.
Địa điểm tốt, thời điểm tốt, chẳng mấy khi Nhạc Dư trang điểm một phen, vừa ra khỏi phòng đã bị Hoắc Tuân hôn đến phai son.
“Anh làm cái gì vậy…” Cô đẩy ngực anh, nhìn mái tóc đã được anh chăm chút tỉ mỉ, cô cười, “Hôm nay trông đẹp trai ra đấy.”
Hoắc Tuân không cho là đúng, bàn tay sờ tấm lưng dưới lớp áo khoác ngoài của cô, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp, anh nhướng mày: “Lộ lưng à?”
“Dù sao cũng chỉ hoạt động trong phòng thôi, có cả máy sưởi nên em sẽ không lạnh đâu. Em còn mặc cả áo khoác mà.”
“Anh có bảo là không cho em mặc đâu,” Hoắc Tuân nhéo mũi cô, “Mới chỉ nói ba từ thôi mà đã cho một tràng rồi.”
Nhạc Dư nhăn mũi, “Bỏ tay ra, bay hết phấn nền của em bây giờ.”
Hoắc Tuân buông tay, lòng bàn tay không có bất kỳ vết phấn nào. Anh bọc kín cô trong chiếc áo khoác, nói với khuôn mặt xinh đẹp kia: “May mà chỉ có mình anh được thấy em.”
Nhạc Dư không quá hiểu ý anh, mãi cho đến khi cô bước vào nhà hàng —
“Anh bao cả tầng luôn đấy à?”
Nhà hàng là một khu vườn trên mái nổi tiếng ở Bắc Hoài, nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà tọa lạc tại đỉnh núi, ngồi dùng bữa từ nơi này sẽ được thưởng thức bức tranh thành phố rực rỡ ánh đèn. Chỉ có điều tiết trời đang lạnh, phong cảnh đương nhiên không bằng mùa hè, nhưng lướt mắt nhìn những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời, Nhạc Dư cảm thấy Bắc Hoài an tĩnh tựa mỹ nhân say ngủ vẫn quyến rũ như cũ.
Hoắc Tuân kéo ghế giúp Nhạc Dư, chờ cô an tọa, anh hôn lên tóc cô: “Thế giới hai người, bữa tối dưới ánh nến, không phải đều như thế này sao?”
“Anh bớt học vẹt đi.”
Nhạc Dư nói tới nói lui, nét cười lại chưa từng phai mờ, bởi vì cô thực sự rất vui.
Dù bận đến mấy, vào ngày kỷ niệm hằng năm, Hoắc Tuân đều sẽ ở bên cô, nhưng không lần nào trịnh trọng bằng lần này. Có lẽ bởi vì hai người cuối cùng cũng vượt qua cái mốc năm năm, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay.
Hoắc Tuân rất kén chọn trong chuyện ăn uống, cộng thêm việc hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, những món anh chọn đều rất hợp khẩu vị của Nhạc Dư. Nhưng cô chỉ ăn lưng bụng rồi ngừng, bộ váy cô mặc hôm nay không hợp để “thả phanh”, chỉ cần hơi lộ bụng thì sẽ không đẹp.
Cô ngồi thẳng lưng, nói: “Em không ăn nữa đâu, bụng sẽ phình ra mất.”
“Sợ gì chứ? Chỉ có mỗi anh thấy thôi mà.”
“Chính bởi vì là anh nên em mới để ý đấy, chứ phải người khác thì em quan tâm làm gì?”
Trong lòng Hoắc Tuân mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Vẫn còn chưa ăn bánh gato đâu, em ăn thêm chút nữa đi.” Dứt lời, anh vẫy tay, để nhân viên bưng bánh gato ra trước thời hạn.