[H] Năm Năm Ngứa Ngáy - Trà Trà Đáng Yêu - Chương 22: Vuốt ve
Convert: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Ngồi bên cạnh Hoắc Tuân có một điểm xấu, đó là sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Nhạc Dư thậm chỉ còn chẳng để ý tới những ánh nhìn chăm chú ấy, bởi vì tất cả sự chú ý của cô đều tập trung tại bàn tay đang sờ mó phần đùi trần trụi ở dưới bàn ăn. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng tựa như lông vũ lướt qua, không ngừng lượn vòng quanh da thịt, khiến cô vô cùng ngứa ngáy.
Sợ chính mình thất lễ, cô lợi dụng sự che lấp của khăn trải bàn, cấu eo đầu sỏ một cú điếng người. Nghe thấy anh ho một tiếng vang dội, cô thiếu chút nữa không nhịn được mà cười thành tiếng.
Đáng đời!
Lúc này rồi mà bản tính háo sắc vẫn không đổi, chẳng phải muốn giả bộ không quen biết sao? Thế thì còn lén sờ bắp đùi của cô làm gì?
Chị đây vẫn còn chưa nguôi giận đâu!
Hoắc Tuân động tay động chân với Nhạc Dư ở nơi người khác không nhìn thấy, mặt ngoài lại nghiêm túc như không. Tiếng ho khan khác thường của anh nhanh chóng bị gã bốn mắt phát hiện: “Cổ họng của Hoắc tổng không thoải mái à?”
Gã vừa dứt lời, Nhạc Dư ngồi cạnh anh biến sắc, vành tai đỏ ửng lên. Cô vội vàng cúi đầu dùng bữa, sợ bị gã đàn ông có đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh[1] kia phát hiện.
[1] 火眼金睛 (Hỏa nhãn kim tinh): Một trong bảy mươi hai phép thần thông của Tôn Ngộ Không, có thể phân biệt thật giả, thiện ác, yêu ma người quỷ.
Hôm nay Nhạc Dư mặc một bộ váy mềm mại dài đến đầu gối, sau khi ngồi xuống, làn váy thốc đến nửa đùi, vừa khéo tạo cơ hội cho người có tâm lần mò vào.
Cảm giác thô ráp và ấm áp mà bàn tay đang sờ soạng đùi cô mang lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thấy bàn tay ấy có xu hướng bò lên trên, cô sợ tới mức kẹp đùi thật chặt, trói cái tay gây chuyện kia ở giữa hai chân.
Thấy cô thẳng thắn trừng mình, Hoắc Tuân biết cô thực sự đã nổi giận.
Anh rút tay về, mặt không đổi sắc cầm khăn ướt lau lia, sau đó lại thò tay xuống dưới bàn, tìm kiếm tay của cô rồi nắm thật chặt, không cho cô cơ hội rút lui, khẽ nhéo tay cô như đang lấy lòng, lẳng lặng gửi lời xin lỗi: “Anh chỉ đang đùa thôi chứ không thực sự định làm gì đâu, em đừng giận nhé.”
Đây chính là ví dụ điển hình của vừa đấm vừa xoa, nhưng Nhạc Dư lại thích như vậy.
Cô bỏ ý định giãy giụa, để mặc anh nắm tay mình, nắm đến khi toát mồ hôi mới thả ra.
Bàn cơm rất phong phú nhưng chẳng ai ngồi đây động đũa, chỉ mải uống nước nói chuyện, hoàn toàn xem món ngon như không khí. Nhờ phước của Hoắc Tuân, Nhạc Dư không cần phải uống rượu, tuy cô có chút đói bụng nhưng lại không muốn quá khác người, chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám ăn nhiều.
“Ăn món này đi.”
Trong bát nhiều thêm một miếng bông cải xanh, Nhạc Dư ngẩng đầu nhìn qua, “Cảm ơn anh.”