[H] Năm Năm Ngứa Ngáy - Trà Trà Đáng Yêu - Chương 19: Ấu trĩ
Convert: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Chủ nhật là ngày học bù bài của thứ sáu.
Tiết ngữ văn của lớp 11 ban 6 được xếp vào tiết cuối cùng của buổi sáng, sau khi tan học chính là thời điểm tốt để tìm Trình Hoan trò chuyện.
“Em muốn ăn gì thì cứ gọi đi.” Nhạc Dư đưa thực đơn qua, “Hôm nay cô giáo mời!”
Trình Hoan có phần ngại ngùng, sau khi nhận thực đơn, cô bé chỉ dè dặt chọn đúng một phần trứng xào cà chua.
Nhạc Dư nhìn hai gò má đã hõm lại vì gầy trên khuôn mặt cô bé, chẳng hề thấy chút tinh thần phấn chấn của một học sinh lớp 11, cứ như thể gió chỉ cần lướt qua cũng có thể thổi bay người trước mặt. Cô nhóc này thấy thẹn thùng cũng là chuyện bình thường, cô thầm nghĩ như vậy, đoạn vung tay chọn liền mấy món thịt, chay mặn phối hợp, ăn không hết cũng chẳng sao, nhưng phải đủ dinh dưỡng.
Trước khi đồ ăn được bưng lên, Nhạc Dư hỏi hôm qua Trình Hoan có về ký túc xá ngủ hay không.
Sau khi mím môi trầm mặc hồi lâu, cô bé lắc đầu: “Vết thương trên mặt còn chưa khỏi hẳn nên em không dám về ký túc xá, đêm qua em ngủ ở…” Cô bé dè dặt nhìn Nhạc Dư, “… Ở quán net ạ.”
Nhắc đến thương tích, Nhạc Dư vô thức nhìn vết bầm trên mặt Trình Hoan, so với hôm trước thì giờ đã không thể thấy rõ . Ngay sau đó, cô nghiêm khắc nói: “Lẽ ra em phải báo cho cô một tiếng chứ. Em vẫn còn chưa đủ tuổi trưởng thành, cô không biết em đã tới quán net nào, nhưng những nơi như vậy tốt xấu lẫn lộn, em có biết qua đêm ở đó là chuyện nguy hiểm cỡ nào đối với một cô gái không?”
Trình Hoan không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu thật thấp, vô cùng giống một con lạc đà vùi mình trong đống cát.
Nhạc Dư thở dài, ngữ điệu mềm mỏng hơn: “Trình Hoan, sau này em đừng tới những nơi vậy nữa, biết chưa?”
“Nhưng cô ơi…” Vành mắt Trình Hoan đỏ ửng lên, “Em không muốn về nhà.” Cũng chẳng có nơi nào để đi.
Vì thế, Nhạc Dư lời ít ý nhiều nói ra quyết định của mình.
Sau khi nghe xong, Trình Hoan thất thần hồi lâu, bàn tay giấu dưới khăn trải bàn điên cuồng siết chặt, “Cô ơi, ý cô là… Em có thể ở nhà cô sao?”
“Đúng vậy. Về tiền sinh hoạt, cô có thể tìm giúp em một công việc nhàn hạ. Nếu vẫn không đủ chi tiêu thì cô sẽ giúp em, em không phải lo đâu.”
“Không… Không cần đâu ạ!” Trình Hoan vội vàng lắc đầu, “Cô đừng đưa tiền cho em, cô đồng ý để em ở nhà cô là em đã rất vui rồi, phần còn lại em sẽ tự nghĩ cách kiếm ạ.”
Nhạc Dư vỗ về bờ vai cô bé để cô bé thả lỏng hơn, “Em mới bao nhiêu tuổi mà còn tự nghĩ cách kiếm tiền? Em là học sinh của cô, cô giúp em thì có gì đâu. Hơn nữa, việc học vẫn là quan trọng nhất, nếu em mệt mỏi sinh bệnh thì cô sẽ rất lo lắng. Đừng đèo bòng nhiều áp lực quá, sống thật tốt, học thật giỏi mới là điều em có thể làm để giúp cô bớt lo.”
Trình Hoan phải cắn môi dưới thật chặt mới ngăn được dòng nước mắt, ngay giờ khắc này, cô bé chân thành cảm tạ Nhạc Dư.