(H+) Mật Tình: Nguyện Cả Đời Chỉ Yêu Em - Mộng Điệp (Full) - PHẦN 3 (HẾT)
CHƯƠNG 41
Tần Linh ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc. Đã nhiều ngày từ ngày cãi nhau với Tần Thụy, cô và cậu không gặp nhau.
Trong lớp nhiều lần nhìn thấy ánh mắt của cậu nhìn mình, cô vẫn làm như không phát hiện ra.
Thật ra trong tim cô biết rõ bản thân mình vẫn rất yêu cậu, nhưng cô không thể chấp nhận được việc làm của cậu. Cô muốn cậu thay đổi, muốn cậu hiểu rõ không thể tự ý gây nguy hiểm tính mạng cho người khác.
Nhưng dường như Tần Thụy vẫn không thể nào hiểu được điều đó.
Nghĩ đến đây, Tần Linh thở dài.
Lúc này, cửa ban công đột nhiên mở ra, cô quay đầu đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Tần Thụy, gương mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nhìn cậu: “Bây giờ là thời gian đi học, sao anh…”
“Tôi nhớ em.” Tần Thụy không đợi cô nói xong liền ngắt lời cô, đi thẳng tới, Tần Linh đứng lên lui về phía sau, cậu đem cô bức đến góc tường, một tay chống trên tường, một tay trực tiếp với vào nội y của cô.
“Không nên…” Tần Linh kinh hoảng nắm lấy cổ tay của cậu, thế nhưng tay chàng trai đã nắm lấy một cái vú, cậu dùng ngón cái đè nhẹ lên nhũ tiêm, nụ hoa mềm mại rất nhanh biến cứng dưới ngón tay cậu, Tần Linh cầm lấy cổ tay của cậu kéo xuống phía dưới, “Anh không nên như vậy, ưm… A Thụy…” Theo thói quen cô gọi tên của cậu.
Tần Thụy tà ác đè xuống nụ hoa đang đứng lên, “Đừng nhúc nhích, nếu như em dám động tôi sẽ kêu, tôi sẽ nói cô giáo dụ dỗ học sinh vị thành niên gian dâm.”
“Anh… bại hoại…” Ánh mắt Tần Linh tràn đầy ngạc nhiên nhìn cậu. Sao cậu có thể nói như thế được?
“Thế nào, tôi cho em thời gian suy nghĩ, chứ không phải cho em thời gian để tránh mặt tôi. Tôi đã nói rồi, cho dù có chết, tôi cũng không buông tay em ra.” Nói rồi, hai tay Tần Thụy đều với vào trong quần áo cô, hai ngón tay cái nhéo mạnh nụ hoa.
Một luồng điện tê dại hướng thẳng xuống bụng dưới, trong nháy mắt hạ thể của cô đã ẩm ướt, cô nhục nhã kẹp chặt hai chân lại, tay vẫn cầm lấy cổ tay cậu, thế nhưng cô lại vô lực ngăn cản cậu.
Chàng trai vén lên váy dài của cô, kéo quần lót nhỏ xuống.
“A…” Động tác của cậu có chút thô lỗ, nước mắt Tần Linh rơi xuống, điềm đạm đáng yêu như thiếu nữ không rõ sự đời, chàng trai nâng một chân cô lên, để lưng cô dán vào mặt tường lạnh lẽo phía sau, lộ ra nơi riêng tư đang ẩn giấu.
Cánh hoa màu hồng nhạt liền hiện ra, huyệt khẩu đã dính ướt trơn trượt, chờ đợi đàn ông tiến vào. Chàng trai mở khóa quần, không hề chờ đợi đem nam căn đâm thẳng vào.
“A ~” Thân thể Tần Linh căng thẳng, đau đớn sợ hãi kêu, chàng trai đã bắt đầu ở trong cơ thể cô đâm cắm lung tung. “Ba, ba, ba.” Cậu kịch liệt, nam căn to lớn “phốc phốc” ra vào trong hoa kính.
“A ~~ a~~ a ~” Hai tay Tần Linh nắm chặt bả vai của chàng trai, móng tay cắm vào áo sơ mi của cậu, thân thể của cô bị cậu thô bạo đánh, cơ hồ bị khảm vào mặt tường cứng rắn lạnh như băng.
Nửa đường, chàng trai đem lửa nóng dục vọng rút ra, cực đại hỏa long dính ướt mật dịch, Tần Linh nhẹ nhàng rên rỉ, bởi vì hạ thân đột nhiên trống rỗng, cửa động mở rộng kịch liệt co giật.
Chàng trai ôm lấy cô, để cho cô nằm úp trên bàn làm việc, nhếch mông lên, cậu lại vén quần cô lên, tiểu huyệt dưới cặp mông trắng noãn kịch liệt đóng mở, cửa động mở rộng kịch liệt co giật.
“Thật nhạy cảm!” Chàng trai đem ba ngón tay cắm vào, đâm liên tục mấy cái, sau đó đem cự long nhắm ngay tiểu huyệt không ngừng phụt ra dâm dịch lại lần nữa đoạt lấy cô. Cậu ở trong chỗ sâu mềm mại ướt át không ngừng đâm chọc, âm thanh dâm mỹ của thân thể va chạm tràn ngập trong phòng.
“A ~ a ~ a ~~” Thân thể Tần Linh loạng choạng, hai tay không thể nào chịu được lực đánh của cậu mà nhào lên trên bàn, cái mông nhỏ trắng noãn bị đập vào hồng lên, huyệt khẩu nho nhỏ không ngừng bị mở rộng bao lấy trụ thịt thô to kia.
Chàng trai cuối cùng cũng bắn vào tử cung cô, thân thể Tần Linh vô lực nằm lên trên bàn. Chàng trai ôm lấy cô, xoay người cô lại đối mặt với cậu, dương vật thô lớn chưa rút ra vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, chỗ ân ái của hai người không ngừng ma sát, Tần Linh cảm giác được cậu ở trong cơ thể cô chậm rãi sống lại, lớn hơn cứng hơn, trương lên cực hạn.
“Ưm…” Cô thật khổ sở, hạ thể trướng đau nhu bị xé rách, cự vật ngậm trong cơ thể làm cô khó chịu, nhưng mỗi lần động một chút, thì cự vật lại trướng to hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Chàng trai thấp giọng nói, đem áo khoác của cô cởi ra, đẩy ra áo lót bên trong, áo trượt xuống, lộ ra hai bầu vú căng tròn, cậu cúi đầu bú mút vú cô.
“Ưm… Ưm… Đừng…” Tần Linh đẩy đầu cậu, cậu lại càng dùng sức mút lấy nụ hoa, làm cho cô vừa khổ sở lại vừa hưng phấn.
“Rất muốn bú sữa của em, nó có thể chảy ra hay không?” Chàng trai dùng sức hút mấy cái, buông miệng ra, ngậm một bên khác tiếp tục hút, nụ hoa bị hút đỏ tươi đứng sừng sững, bị nước bọt của cậu thấm ướt át.
“Ưm… ưm…” Tần Linh uyển chuyển rên rỉ, hạ thể vẫn đang bị dương cụ to lớn nhồi đầy.
“Cốc, cốc!” Thanh âm gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, bên ngoài truyền ra giọng nói của Lục Phong, “Tiểu Linh, em có ở bên trong không?”
Sắc mặt Tần Linh đột nhiên tái nhợt, cô bây giờ quần áo xốc xếch, làn váy bị kéo lên bên hông, hạ thể thì lõa lồ, áo lót cũng bị kéo xuống dưới thắt lưng, hai khỏa vú đang bị chàng trai đùa bỡn, trong đó có một viên còn ở trong miệng chàng trai, mà bây giờ cô còn đang dùng tư thế đáng xấu hổ ngồi giữa đùi cậu, nơi riêng tư của hai người dán chặt vào nhau, dục vật chàng trai thì đang tràn ngập trong hoa kính cô, không ngừng mở rộng lãnh địa của nó, khiêu chiến giới hạn của cô, nếu như loại tình cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, thà rằng để cô chết đi còn hơn.
Lúc này đầu chàng trai đang chôn ở ngực của cô, cắn mút hai bầu vú, cậu rời miệng khỏi nụ hoa đỏ tươi cửng ắn của cô, “Trả lời anh ta.”
Tần Linh trừng lớn mắt, trong đôi mắt tất cả đều là kinh hoảng.
“Trả lời anh ta, nhanh lên một chút.” Hai ngón tay cậu nắm lấy nhũ tiêm kéo về phía trước, Tần Linh cắn chặt môi, sợ hãi mình phát ra âm thanh rên rỉ.
“Tiểu Linh…” Lục Phong vẫn đang gõ cửa.
“Nhanh lên một chút, trả lời anh ta.” Con người câu chợt lóe, ánh mắt đen tối chống lại ánh mắt của cô.
“Vâng… Sư huynh…” Thanh âm cô run run, bởi vì chàng trai còn đang chà đạp vú của cô.
“Sao lại khóa cửa, đã xảy ra chuyện gì à, Tiểu Linh?”
“Ưm…” Tần Linh cắn chặt môi thừa thụ chàng trai đâm vào, lúc này cậu đột nhiên hung mãnh bắt đầu ở trong cơ thể cô trừu cắm, cô cầm lấy cánh tay của cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt, thân thể tuyết trắng ở trong ngực cậu đong đưa, hai bầu vú trắng noãn trước ngực cô như hai con thỏ nhỏ cấp tốc nhảy về phía trước.
“Ngô ~~ ngô ~~ ngô ~~” Môi của cô cơ hồ bị chính cô phá nát, cậu mỗi lần thẳng tiến đều xen vào thật sâu trong tử cung, làm cho thân thể cô tràn ngập đau đớn run sợ.
“Bây giờ trả lời anh ta, trả lời sư huynh thân ái của em đi.” Chàng trai điên cuồng bỗng nhiên đâm mạnh vào, thở hổn hển nói.
Chỉ cần nghĩ đến mấy ngày nay cô không có bên cạnh mình, cười cười nói nói với người đàn ông khác đã đủ làm cậu phát điên.
Cô chỉ là của một mình cậu, cậu muốn cho cả thế giới này biết, cô là người phụ nữ mà Tần Thụy cậu nhận định. Không chỉ kiếp này, còn có kiếp sau, kiếp sau nữa…
“Ưm… ưm ~~”
“Trả lời nhanh lên.” Chàng trai cuồng bạo thẳng tiến, một bên nhéo lấy nụ hoa của cô, một bàn tay to khác xoa bóp bầu vú non mềm.
“Ngô ~” Cô lắc đầu, cô không có cách nào mở miệng, cô chỉ có thể cắn chặt môi để kìm nén xúc động muốn thét chói tai do cậu mỗi lần tấn công tạo ra khoái cảm.
Tiếng đập cửa rốt cuộc cũng dừng lại, chàng trai đem tinh dịch phung trong tiểu huyệt của cô. Cánh hoa của cô khép mở liên tục bị phun tràn đầy tinh dịch, chảy xuống dưới đùi, dính vào trên quần cậu.
Chàng trai đem cự long từ trong cơ thể cô rút ra.
“Liếm sạch cho tôi.” Cậu đem vật thô lớn của mình để ngang trước mắt của cô, nam căn màu tím đậm dính ướt đầy dịch nhầy.
“Không được…” Cô xoay đầu đi.
“Nhanh lên, nghe lời nào.” Chàng trai xoay mặt cô qua, đặt nam căn bên cạnh môi cô, nhìn cô run run vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm lấy dương vật thô cứng của cậu.
Cái lưỡi phấn nộn cùng với cự long thô to tạo nên cảm giác tương phản, cậu động thân một cái, cự vật cắm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
“Ngô… Ngô…” Cô nghiêng đầu né tránh, khoang miệng của cô quá nhỏ mà cậu lại quá to, chỉ cắm vào phân nửa liền mắc lại, cậu cố định đầu cô, hung hăng động thân lần nữa, dương vật đâm thẳng vào yết hầu của cô.
“Ngô…” Miệng Tần Linh bị mở rộng hết mức, trong cổ họng là dương cụ nóng bỏng của chàng trai kia đang trượt qua lại, miệng mở lớn làm cô thấy đau.
Chàng trai chậm rãi rút ra, dương vật cùng bốn vách tường trong khoang miệng ma sát, mang đến cho cậu một cỗ hưng phấn, cậu cố gắng không chế dục vọng muốn tiếp tục thẳng tiến giữ lấy cô, đem chính mình hoàn toàn rút ra.
CHƯƠNG 42
Trên lưỡi và trên môi Tần Linh dính đầy ái dịch cùng tinh dịch dinh dính màu trắng, cô chật vật ho khang, chàng trai lại giật lại đùi cô, chôn mặt vào đó.
“Buông ra, đừng a…”
Động tác dâm mỹ của cậu làm cho cô cảm thấy xấu hổ, hai má trướng lên đỏ bừng.
“Tôi giúp em lau sạch.” Chàng trai nắm lấy mông cô, đem toàn bộ nơi tư mật ngậm vào trong miệng, hung hăng mút.
“Ưm ~~ a ~~ ưm…” Sau kích tình nơi đó trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ thoáng đụng chạm cũng làm cho cô không thể chịu đựng được run rẩy, huống chi chàng trai còn dâm tà dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm mút nó, toàn thân Tần Linh run run, dâm thủy lại ào ào chảy ra, chảy vào miệng của chàng trai.
Sau đó, chàng trai đứng dậy, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, cậu kéo một bên đùi Tần Linh ra, để lộ ra nơi tư mật.
Nơi tư mật nữ tính đã sưng đỏ còn dính một đống hỗn độn, khắp nơi đều dính ngấy tinh dịch và dâm thủy, cánh hoa bị chà đạp mà nổi lên tia máu, miệng huyệt vẫn đang hé ra hợp lại phun ra tinh dịch dâm mỹ không chịu nổi, cậu đặt máy quay đối diện với nơi riêng tư của cô, thu lại một làn dâm mỹ này.
“Anh làm cái gì vậy… Không được chụp… Đừng…” Tần Linh nức nở, nhưng chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng.
“Em là người phụ nữ của tôi, tôi có thể.” Chàng trai dừng lại một chút, “Nếu mỗi ngày không được gặp em, tôi sẽ nhớ em đến điên cuồng. Vì vậy nên cần lưu lại một ít hình ảnh, đặc biệt là nơi rừng rậm bí ẩn luôn khiến cho tôi điên cuồng này, giúp tôi có thể mỗi giải tỏa được nỗi mong nhớ. Nhưng em yên tâm, em là người phụ nữ tôi yêu tha thiết nên bức tranh đẹp này cũng chỉ có thể để một mình tôi thưởng thức, nếu như em lại cứ trốn tránh tôi, em nên biết hậu quả sẽ như thế nào, khi đó em sẽ sống không bằng chết…” Chàng trai tắt điện thoại, kéo lấy bàn tay cô vỗ về chơi đùa bầu vú căng tròn, cô nhìn thấy cự vật thân dưới của cậu vẫn đang cương lên lộ ra quy đầu hồng hồng, hơn nữa càng ngày càng thô to.
“Đừng… Em thật sự mệt mỏi quá…” Cô có cảm giác thân thể mình như đang muốn rời ra từng mảnh.
Chàng trai nghe thấy lời của cô, tay câu dừng lại một chút rồi lấy một cái khăn tay từ trong túi quần ra, kéo đùi cô ra giúp cô chà lau.
“Đừng…” Mặt Tần Linh đỏ bừng khép hai chân lại.
“Mở ra, tôi lau giúp em, chẳng lẽ em muốn để như vậy đi dạy sao?” Giọng điệu ái muội lại tràn ngập mệnh lệnh. Cậu lại lần nữa giật chân cô ra, Tần Linh không giãy dụa nữa, tùy ý để cậu lau giúp cô nơi tư mật của phụ nữ.
Ngón tay của cậu cách vải bông xoa lên cánh hoa của cô, cô uốn éo người, hạ thể lại ướt, một cỗ dâm thủy lại chảy ra.
“Cô giáo thật mẫn cảm.” Ngón tay cảu cậu được khăn tay bao lấy cắm vào tiểu huyệt đang chảy nước ròng ròng.
“Anh — — — ưm…”
“Ở đây cũng muốn được lau.” Chàng trai nói, đưa toàn bộ ngón tay vào bên trong chà lau, cậu biết rất rõ ràng nơi đó càng lau càng ướt.
Cậu cuối cùng cũng đem khăn tay ở giữa hai chân cô lấy ra, trên khăn tay màu trắng dính đầy hỗn hợp kích tình của nam nữ, hơn nữa phần lớn chiếc khăn tay là bị dịch thủy của Tần Linh làm ẩm ướt.
Chàng trai cẩn thận đem nó xếp lại cất vào túi quần, hành động này rơi vào mắt Tần Linh làm cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai.
Tần Thụy ôm lấy cô, mặt lại quần lót cho cô, sau đó lại cẩn thận mặc áo khoác giúp cô. Toàn thân Tần Linh vẫn bủn rủn vô lực, hạ thể như bị cái gì đó nhét vào vứa khó chịu vừa đau đớn.
“Kéo khóa quần lên giúp tôi, Linh Linh.” Chàng trai vỗ vỗ má cô, nhẹ giọng ra lệnh.
Tần Linh cúi đầu, hình ảnh dưới quần cậu đập vào mắt cô, khóa quần cậu mở rộng, quần lót bị kéo xuống dưới mông, năm căn thô to màu tím đậm đứng vững, vẫn giống như con rắn lớn mãnh liệt dâng trào.
Cô vội vã nghiêng mắt nhìn đi chỗ khác, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn vậy, hai gò má cô nóng lên.
Chàng trai đè lại bả vai cô, để cô quỳ xuống, cậu nắm lấy cằm cô nâng lên, để cho tầm mắt của cô nhìn thẳng vào cự long dưới quần cậu.
“Xấu hổ? Mới nhìn một cái đã đỏ mặt, vậy lúc nãy nó cuồn cắm vào tiểu huyệt mẫn cảm của em thì sao, là ai kêu lớn tiếng như vậy, giống như dâm phụ, bây giờ lại còn xấu hổ như thế, cứ như là tiểu xử nữ chưa biết sự đời.”
Đầu Tần Linh bị ép ngước lên, sắc mặt cô đỏ bừng, mà côn thịt của chàng trai lại treo ngay ở phía trên, cự thú thô to màu tím kia ở ngay trước mắt cô lay động, làm cho ánh mắt cô không biết trốn đi đâu.
“Nó có lớn hay không?” Chàng trai nắm phía dưới cằm cô hỏi.
Tần Linh cắn môi ngượng ngùng không đáp.
“Trả lời tôi.” Chàng trai hơi khom người xuống, kéo cằm cô nhìn về phía trước, môi của cô chạm vào đỉnh cự long nóng bỏng, cô muốn tránh ra nhưng lại không có cách nào nhúc nhích.
“Khó trả lời như vậy sao, thật sự là làm tổn thương đến tự tôn của tôi nha, Linh Linh, muốn ăn nó nữa không, nếu em không trả lời có nghĩa là em lại muốn ăn nó tiếp rồi.”
“Không được, nó… Thật lớn…” Tần Linh nuốt nước miếng khó khăn nói, cô nói là nói thật, chỉ là lời “nói thật” như vậy thực sự làm cho cô rất khó mở miệng, cho dù là nhìn nhiều lần, nhưng vẫn bị nam căn thô to của cậu mà sợ hết hồn, huống chi “cự vật” kia lại cứ lắc lư trước mắt cô, lại còn đang cùng môi cô tiếp xúc thân mật.
“Có phải lớn nhất hay không?” Nơi cứng rắn của cậu đâm mạnh vào môi cô, dán chặt vào gò má cô, cái loại cảm xúc cứng rắn quái dị này làm cho cô muốn lập tức thoát đi. Khi nãy bị cậu luật động trong khoang miệng tới giờ vẫn còn đau, khiến cô hơi khó chịu.
Nhưng câu hỏi của cậu quả nhiên rất xảo quyệt, nếu như trả lời phải không biết liệu cậu có hỏi nhiều câu hỏi quá đáng hơn mà cô không cách nào trả lời hay không, mà nếu trả lời không phải hậu quả có thể sẽ càng thảm hại hơn.
“Đúng…” Cô cuối cùng cũng lựa chọn đáp án đầu tiên.
Chàng trai quả nhiên nhẹ xuy một tiếng, “Thực sự là rất thành thực a, em bình thường đều so sánh nơi đó của đàn ông với nhau sao?”
Tần Linh đỏ mặt tía tai, một phần là vì giận dữ, một phần là vì xấu hổ, sao mà cô biết được nơi đó của đàn ông khác chứ. Cậu nói cứ như cô dâm đãng lẳng lơ hay quyến rũ đàn ông lắm vậy?
Cũng may, cuối cùng chàng trai cũng buông cô ra, “Được rồi, bây giờ chỉnh sửa ỷ phục lại cho tôi, tôi sẽ thả em đi.”
Làm sao có thể chỉnh đây, dương vật của cậu vẫn lớn như thế, cái quần lót nhỏ bó sát người kia làm sao có thể chứa được nó? Cô kiên trì kéo quần lót của cậu, nhẹ nhàng kéo ra phía trước, thế nhưng kéo đến nam căn của cậu lại bị mắc lại, dương cự thô to của cậu vẫn đứng thẳng một góc 90 độ, toàn bộ côn thịt đều hướng thẳng ra phía người.
Tần Linh dùng hết sức lôi kéo mép quần lót, thế nhưng kéo dãn quần lót hết mức cũng chỉ có thể kéo đến được một phần năm phân thân của cô, tay cô run rẩy, mắt né tránh không dám nhìn thẳng nơi đó, không bao lâu sau cả người cô đã chảy đầy mồ hôi.
“Cô giáo tay dùng làm gì, chẳng lẽ chỉ biết kéo cái quần lót kia thôi sao? Nếu như em muốn tốn thời gian, tôi rất vui vẻ để cho em thưởng thức.”
Tần Linh cắn môi, tuy đã tiếp xúc với nó nhiều lần nhưng cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi. Cô đưa tay nhẹ chạm vào cây gậy nóng kia, vừa mới chạm vào liền giống như bị điện giật lui tay về, chàng trai cúi đầu truyền đến tiếng cười, cự long cực đại nhẹ rung, hình như tráng kiện hơn.
Tần Linh cố nén sự sợ hãi từ nội tâm, ngượng ngùng chống cự, lại lần nữa đưa tay nắm lấy nó, trời ạ, nó nóng quá, cứng quá, tay cô cũng không thể nắm chặt, dương cụ của chàng trai ở trong tay cô không an phận nhảy lên, biến thành thô cứng hơn.
Cô kìm lại xúc động muốn ném nó đi, đem nó nhẹ nhàng đè xuống phía dưới, kéo quần lót ra, nhét đầu nam căn to lớn vào trước, cố sức kéo quần lót dãn ra, cự long làm cho cô kinh sợ cuối cùng cũng chịu đi vào.
Quần lót bị chống cao cao lên như cái “bánh bao”, cô thở phào nhẹ nhõm, giúp cậu kéo khóa quần lên, cự thú bị nhốt lại, một thân đồng phục hoàn chỉnh, cậu lập tức lại trở về thành nam sinh cao trung ưu nhã tuấn mỹ, chỉ là phần thân dưới hơi gồ lên, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mặt đỏ tim đập.
“Nhiệm vụ hoàn thành, tôi đi đây.” Đang định bước đi thì Tần Linh vội vàng nắm lấy tay cậu.
Tần Linh chần chừ, “Em… Em có thể nhìn nó một chút không?” Ánh mắt của cô hướng về điện thoại trên tay cậu.
“Tại sao muốn xem nó, nếu như em muốn tôi rất vui vẻ phục vụ, nếu như em muốn lấy nó, tôi khuyên em nên tỉnh lại đi, dù sao chỉ cần em vẫn bên cạnh tôi, tôi vẫn sẽ mãi lưu giữ khoảnh khắc đáng nhớ này. Nếu như em cứ bắt buộc phải chia tay, thì tôi cũng không biết mình sẽ phải làm ra chuyện gì đâu, em hiểu chứ?” Cậu vỗ vỗ gương mặt cô, mỉm cười lạnh lùng rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cô vẫn cứ muốn chia tay cậu, thì hai người cùng nhau xuống địa ngục đi.
Có một điểm cô đã nói rất đúng. Cậu không thể nào giết hết những người đàn ông để ý đến cô, chỉ có thể trói buộc đôi cánh của cô lại là tốt nhất. Nếu cô không ở bên cạnh cậu thì cũng mong được hạnh phúc ở bên cạnh người khác.
Cậu tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó xảy ra.
Tần Linh toàn thân rét run. Tần Thụy thay đổi rồi, trở nên tà ác mà lạnh lùng. Không, chính xác phải nói đây có thể mới chính là con người thật của cậu.
Bên dưới vẻ lạnh nhạt xa cách là sự tàn ác lạnh lùng đến vô tận.
CHƯƠNG 43
Đến tối, vừa về tới nhà Tần Linh liền nằm dài trên ghế sô pha.
Bây giờ cô không biết nên giải quyết mối quan hệ giữa mình và Tần Thụy như thế nào.
Dựa vào hành động điên cuồng của cậu, cô chắc chắn cậu sẽ không buông tay.
Mà nói thẳng ra, bản thân cô cũng không thể buông tay cậu. Tuy cô giận dữ với hành động của cậu, nhưng cô cũng không thể phủ nhận một điều là mình rất yêu cậu.
Đang nằm suy nghĩ đến thẩn thờ, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình.
Nhìn thấy người gọi tới là Lục Phong cô mới nhớ đến khi chiều anh có ghé phòng làm việc của mình.
Nghĩ đến điều này, cả người Tần Linh hơi mất tự nhiên.
Không biết anh có nghĩ đến việc cô quan hệ với Tần Thụy trong phòng làm việc của mình không nữa.
Hít sâu một hơi, Tần Linh nhận điện thoại. “Sư huynh?”
“Tiểu Linh à, hồi chiều anh có ghé qua phòng làm việc của em nhưng sao lại khóa cửa vậy?” Bên kia đầu dây vẫn là giọng nói dịu dàng quan tâm của anh.
Tần Linh bỗng nhiên cảm thấy tủi thân. Anh vẫn như vậy, vẫn luôn là người dịu dàng quan tâm cô mọi lúc.
Cố nén tiếng nức nở, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ không có gì ạ. Vì hồi chiều buồn ngủ quá nên em đã khóa cửa để không bị đánh thức ạ.”
Tần Linh thầm cười nhạo chính bản thân mình. Cô đưa ra một lí do mà cả chính cô cũng không thể tin được,
Quả nhiên, nghe được nguyên nhân đó, Lục Phong im lặng một chút. Sau đó, giọng anh hơi trầm đi: “Là vì Tần Thụy đúng không?”
Tần Linh cười khổ, “Vâng.” Biết là không thể lừa gạt được anh mà.
“Hai người cãi nhau à?” Sau một lúc, anh mới nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao đâu, sư huynh.” Cô cười cười, không muốn nói quá nhiều.
Biết tính cô đã không muốn thì cho dù ép cô cũng không nói ra, Lục Phong cũng không hỏi gì nhiều. “Anh biết em luôn có quyết định cho riêng mình. Vẫn là câu nói đó, cho dù em làm gì, anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em.”
“Vâng. Cảm ơn anh, sư huynh!” Đáy mắt Tần Linh tràn đầy sự cảm kích. “Sư huynh, đời này em nợ anh quá nhiều. Em chỉ có một hi vọng là mong anh sẽ hạnh phúc.”
Bên kia đầu dây, Lục Phong cười khẽ. Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, đôi mắt của anh lại hiện lên sự buồn bã vô tận. Cô không biết, hạnh phúc của anh là khi cô được hạnh phúc.
Chỉ khi nào nhìn thấy cô thật sự có niềm hạnh phúc của riêng mình, khi đó anh mới có thể hoàn toàn yên tâm mà từ bỏ.
Quan tâm dặn dò Tần Linh một vài câu rồi Lục Phong nhanh chóng cúp điện thoại. Anh sợ nếu nói nhiều hơn nữa, bản thân anh sẽ không kìm lòng được mà làm ra hành động khiến hai người đều khó xử.
Sau khi nói chuyện một lúc với Lục Phong, đáy lòng Tần Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô định tắt điện thoại đi ngủ thì nhận được một cuộc điện thoại khác.
Nhìn vào màn hình thấy người gọi tới là Tần Thụy. Tần Linh hơi chần chừ một chút rồi nhận điện thoại. “Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói lạnh nhạt của cậu: “Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy?”
Tần Linh nhíu mày, cô không thích giọng nói chất vấn nghi ngờ của cậu.
“Tần Thụy, anh gọi tới cho tôi là để hỏi chuyện này sao?” Giọng cô cũng lạnh nhạt hẳn đi.
Tiếng hừ lạnh nhanh chóng truyền tới từ đầu dây: “Sao? Tôi làm gián đoạn cuộc nói chuyện vui vẻ của em với người đàn ông khác à? Tần Linh, em nên nhớ rõ tôi mới là người đàn ông của em.”
“Tần Thụy, anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Nếu anh cứ như vậy nữa thì chúng ta không nên nói chuyện tiếp.” Trong lòng cô đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Sao cậu lại trở nên đa nghi như vậy chứ?
Bên kia, Tần Thụy im lặng một lúc. Sau đó cậu lạnh nhạt trả lời: “Tần Linh, em đừng quên những gì tôi đã nói. Tốt nhất em đừng chọc tôi tức giận.”
Lúc này, cho dù Tần Linh có dịu dàng đến đâu nữa cũng đã bắt đầu cảm thấy giận dữ. Nghĩ đến những hình ảnh cậu chụp trong điện thoại rồi lấy nó uy hiếp cô, giọng cô cũng lạnh hơn: “Tần Thụy, có giỏi thì anh đăng lên cho mọi người đều biết đi. Chẳng lẽ anh chỉ biết nghĩ đến những cách bỉ ổi như thế để uy hiếp tôi thôi sao? Tôi luôn nghĩ chỉ cần anh hiểu rõ vấn đề của mình thì chúng ta vẫn sẽ như trước. Nhưng không ngờ anh lại thay đổi đến mức này. Bây giờ, đều tôi muốn làm nhất là không bao giờ gặp lại anh nữa.” Nói rồi cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Nhưng vừa mới tắt thì chuông điện thoại lại reo lên. Nhìn thấy vẫn là chàng trai khiến cô đau lòng giận dữ, Tần Linh quyết tâm khóa máy rồi leo lên giường đi ngủ.
Cô cần thời gian để bình tĩnh lại. Nếu không, cô sợ hai người sẽ làm ra những điều khiến cả hai tổn thương thôi.
Bên kia, Tần Thụy nhìn chằm chằm vào tín hiệu không liên lạc được trên điện thoại. Ánh mắt cậu đỏ lên, tay nắm điện thoại đến nỗi lộ gân xanh.
Cô vừa nói gì? Cô nói là không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa ư?
Tần Thụy mím chặt môi, bỗng đôi mắt cậu hiện lên nước mắt. Chẳng lẽ cậu đã sai rồi sao? Cậu đã khiến người con gái mình yêu bị tổn thương rồi, đúng không?
…
Tần Thụy ngồi trên cái ghế rộng lớn thoải mái dưới tán dù. Trước mặt cậu là bể bơi lộ thiên trong vắt. Tóc thiếu niên ướt sũng, vài giọt chảy qua thái dương. Cậu nhắm mắt, lông mi dài cụp xuống, khuôn mặt đẹp như điêu khắc.
Tần Thụy gầy đi rất nhiều nhưng cậu vẫn cao to. Thân thể cao lớn kiện mỹ chỉ mặc một cái quần bơi, chân dài tùy ý gác lên. Dưới ánh mặt trời, cậu như thần mặt trời Apollo tuấn mỹ.
Gần một tuần nay cậu không gặp được Tần Linh. Sau khi hết tiết dạy cô đã vội vã rời khỏi lớp. Cậu biết hôm đó mình đã nói những lời khiến cô bị tổn thương rất nhiều.
Khi cô nói không muốn gặp lại cậu, cậu cảm thấy trời đất như sụp đổ. Cậu không dám gặp cô, sợ cô sẽ nói không cần mình nữa. Câu biết bây giờ cô cần thời gian bình tĩnh. Ngay cả bản thân cậu cũng vậy.
Nhưng mà cậu thật sự rất nhớ cô. Không có cô, ngay cả thở cậu cũng cảm thấy thật khó khăn.
“Thiếu gia, tới bữa trưa rồi.” Bác Dương cẩn thận từng ly từng tí đứng bên cạnh, nói.
Thiếu niên vẫn nhắm mắt như trước, khuôn mặt không hề có biểu tình gì, lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm.
“Thiếu gia…” Giọng bác Dương run rẩy. Còn tiếp tục thế này thì thiếu gia…
“Thiếu gia, hay để tôi đến tìm cô giáo Tần nhé.” Nói rồi, ông nhanh chóng xoay lưng.
“Không được đi.” Sau lưng ông lập tức vang lên giọng nói hơi vội vàng.
“Thiếu gia…”
“Tôi nói là không được đi. Bác cứ để thức ăn ở đó đi.” Nói rồi cậu lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Bác Dương thở dài, đem dĩa thức ăn để trên bàn bên cạnh. Sao hai người lại cứ làm khổ nhau như vậy chứ?
…
Tần Linh từ từ đi đến bãi đổ xe. Vì vẫn đang suy nghĩ mà cô không chú ý đến có một bóng dáng ở phía sau vươn tay ra kéo mình vào hàng cây rậm rạp bên đường, lúc há miệng kêu, miệng đã bị một bàn tay to bịt kín.
Cô bị ném trên bãi đất trống giữa rừng cây, mấy người đàn ông cao to bao vây bốn phía xung quanh cô.
“Các người… muốn làm gì?” Cô sợ hãi hỏi.
“Quả thật cũng có chút xinh đẹp, các anh em có muốn cùng nhau tiến lên hay không?” Một người đàn ông trong đó nở nụ cười dâm đãng, mấy người đàn ông cao to khác cùng nhau di chuyển qua chỗ cô.
“Đừng… Đừng qua đây…” Cho dù có ngu ngốc đến đâu cô cũng đã biết chuyện gì sắp xảy ra. Mặt mày cô trắng bệch, vội vã lui về phía sau.
“Nhìn bộ dạng non nớt này, thượng cô ta nhất định rất đã nghiền.” Tên đàn ông cười hắc hắc tới gần cô, ngay lúc Tần Linh tuyệt vọng, Tần Thụy xuất hiện.
Cậu bay lên đá mấy tên kia ngã lăn trên mặt đất, bọn kia thẹn quá hóa giận bò dậy hướng Tần Thụy bổ nhào tới.
“A Thụy, cẩn thận a…” Tần Linh chờ đợi lo lắng kêu lên, “A ~~” Một người đàn ông nhào qua kéo cô, định xé áo cô ra.
Tần Thụy nghe thấy tiếng kêu của cô, bay lên đá người nọ ngã xuống, thế nhưng phía sau mấy người khác lại nhào vào tập kích.
“A Thụy…” Tần Linh tiến lên ôm lấy chàng trai vừa ngã xuống đất, chàng trai đứng lên, lau máu trên miệng lại nhào vào cùng mấy người kia đánh nhau.
“A, A Thụy, chú ý bọn chúng có dao…” “Sát” một tiếng, lưỡi dao bén nhọn cắt rách áo sơ mi của Tần Thụy, trên mũi đao xẹt qua vết máu.
Tần Linh che miệng lại, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
“Tôi không sao.” Động tác Tần Thụy trở nên hung tàn, mấy lần đem mấy người cường tráng đá ngã úp trên mặt đất. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một mình, đánh lâu dài nhất định sẽ không trụ nổi.
Tần Linh ngón tay run run mở túi xác ra, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cầu cứu Lục Phong.
“Tiểu bạch kiểm coi như mày may mắn, lần này tha cho mày, các anh em, đi!” Không biết ai hô một tiếng, mấy người đàn ông kia đột nhiên tan tác như ong vỡ tổ.
CHƯƠNG 44
Tần Linh cầm di động, trố mắt nhìn rừng cây nhỏ đột nhiên trống không. Tần Thụy chạy lên, nắm lấy tay cô, “Linh linh, em không sao chứ, có bị thương không?”
“Không có việc gì.” Tần Linh lắc đầu, nhìn thấy trên vết thương cánh tay cậu đang chảy máu, cô yêu thương nhìn cậu, “Anh bị thương…”
“Anh không sao, chỉ cần em không bị thương là được rồi, dám có ý động đến em, anh nhất định sẽ không tha cho bọn chúng.”
“Còn nói không sao.” Tần Linh chảy nước mắt, xét một bên váy băng lấy vết thương trên cánh tay cậu, ngón tay cô run run giúp cậu quấn lại băng vải.
Tần Thụy kéo cô qua, đem đầu cô ôm vào trong ngực, “Anh thật sự không sao, tại sao em lại muốn khóc chứ, nhìn em khóc trái tim anh đều đau đớn… Em khóc vì anh sao, anh thà rằng toàn thân đầy vết thương cũng không muốn em rơi một giọt nước mắt…”
Thân thể Tần Linh mềm nhũn dựa vào người cậu, tay cô chậm rãi vòng qua ôm lấy thắt lưng của chàng trai, mặt dính sát vào lồng ngực cậu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chàng trai này, làm tổn thương cô, nhưng lại yêu cô như vậy. Yêu vốn như con dao hai lưỡi, lòng cô trở nên mềm mại…
“A Thụy…” Cô thút thít lên tiếng.
“Ừm?” cậu dịu dàng hỏi.
“Chúng ta… đừng giận nhau nữa có được không?”
Tần Linh cảm nhận được thân hình chàng trai hơi cứng ngắc, sau đó, vòng tay ôm eo cô càng thêm siết chặt. “Linh Linh, anh xin lỗi.” Cậu dịu dàng nói bên tai cô.
Tần Linh vội vàng lắc đầu. “A Thụy, em cũng có lỗi. Chúng ta làm hòa nhé.”
“Được.” Cậu cười khẽ, ánh mắt tràn đầy vui vẻ hạnh phúc.
…
“A!” Tần Linh hừ nhẹ, đầu đập vào lồng ngực cảu người đối diện.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Cô ngẩng đầu, Tần Thụy nhíu mày nhìn cô, cậu mặc đồng phục học sinh màu đen của trường R.Y, một cánh tay áo vén lên, cột băng vải màu trắng.
Tần Linh nhớ lại, sau khi cậu bị thương, cô muốn đưa cậu đi bệnh viện để băng bó nhưng cậu không chịu, đành phải đưa cậu về biệt thự.
Lúc này, sau khi đã sát trùng rồi băng bó vết thương cho cậu, hai người cùng nhau ngồi nghỉ trên sô pha.
Nhìn gương mặt tuấn mỹ của chàng trai, cô đau lòng, đưa tay sờ lấy: “Anh gầy rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, trong lòng Tần Thụy một trận kích động. Cô đang quan tâm cậu, đau lòng cậu bị thương.
Cậu vội vàng ôm lấy cô, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn xuống môi cô.
Lúc đầu Tần Lin còn khẽ giãy dụa, thế nhưng sau đó lại chậm rãi nhu thuận, hưởng thụ nụ hôn nhiệt tình của chàng trai, cùng cô môi lưỡi quấn quýt.
Hai tay cậu ôm chặt cô, hơi thở cậu cực nóng tràn ngập dục vọng.
Tần Linh như một con dê nhỏ bị cậu ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn chờ đợi chàng trai xử lý.
Nhận thấy sự hưởng ứng của cô, Tần Thụy ôm cô càng chặt hơn, nụ hôn nóng bỏng triền miên, bàn tay cậu đã lẻn vào bên trong áo sơ mi, dọc theo hông của cô vuốt ve sau lưng, cho đến lúc cơi ra khóa áo lót của cô.
Không có áo lót, bầu ngực cách áo sơ mi mỏng không ngừng cọ sát lồng ngực của cậu, trêu chọc dục vọng của câu. Mà Tần Linh bị cậu hôn đến đầu óc choáng váng hoàn toàn không nhận ra được, hé ra cái miệng nhỏ nhắn bị cậu ngậm trong miệng liên tục mút lấy gặm nuốt, cô ra sức ôm sát cổ cậu, đưa môi mình vào sâu trong miệng cậu hơn.
Cô hiếm khi ngoan ngoãn và nhiệt tình khiến cho cậu hoàn toàn mất khống chế, nhanh chóng ôm cô ngã xuống sô pha, tạm thời bỏ qua cho đôi môi đỏ mọng sưng lên, không kiên nhẫn cởi từng nút áo ra mà trực tiếp xé rách, nút áo trong nháy mắt rơi xuống.
Tần Linh khẽ nhíu mày, thói quen của cậu thật sự không tốt, lần sau nhất định phải nói rõ với cậu mới được.
Tần Thụy cũng không rảnh rỗi, cởi áo lót treo ở trên người cô ra, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực trắng rung động vào miệng.
“Ưm…” Cổ cô ngửa về sau, không tự chủ ưỡn ngực, tay vòng quanh cổ cậu càng chặt, có thể khiến cho cậu mút vào dễ hơn, da thịt cô trắng mịn rất nhanh liền bị mút thành từng vết hồng, bầu ngực một bên nhanh chóng bị cậu mút đến đỏ bừng, dường như không nhìn ra vốn là trắng noãn.
Cuối cùng cậu mới mút vào trái hồng nhỏ kia, răng khẽ gặm nó, cắn rồi buông ra sau đó lại dùng sức cắn mạnh hơn, đầu lưỡi liếm lấy nơi bị cắn đau, quả hồng nhỏ vì cậu mà dựng thẳng lên.
“Ưm… A Thụy…” Cảm giác ngứa đã lan truyền tới toàn thân, váy của Tần Linh chầm chậm rơi xuống, cậu lại trêu đùa như trước, đặt toàn bộ chú ý nửa người trên, đến nỗi hạ thân của cô đã bắt đầu tuôn ra dịch ướt, vô cùng khó chịu.
Động tác tự nhiên thật nhỏ cũng chạy không thoát khỏi đôi mắt đen hẹp dài của Tần Thụy, khóe miệng cậu cong lên nụ cười đẹp mắt và gian tà, “Linh Linh, muốn sao?”
Không đợi cô trả lời, cậu nhanh chóng kéo xuống váy cô, ngón tay thon dài chen vào giữa hai chân, như dự tính nơi hoa huyệt đã ẩm ướt dinh dính khiến cậu trực tiếp khiêu khích vào mép quần lót, hai ngón tay đồng thời đưa vào, thăm dò bên ngoài hoa môi, hưởng thụ cảm giác bị mật dịch tràn đầy bao quanh.
Cô hít sâu một hơi, tiếng rên rỉ không chịu nổi tuôn ra khỏi miệng, “Ưm… A Thụy…”
Nhìn ánh mắt vừa mù mịt, vừa quyến rũ của cô vì bị dục vọng kiềm chế càng khiến cho Tần Thụy thêm hứng khởi, cậu vội lè lưỡi liếm lấy quần lót đã bị ướt đẫm của cô, đầu lưỡi ướt mềm giống như là lông chim trêu chọc thần kinh nhạy cảm của cô, Tần Linh giống như bị chạm điện thân thể không ngừng khẽ run lên, bên trong hoa huyệt càng chảy ra nhiều mật dịch hơn.
Nhưng mãi mà cậu vẫn không chịu đi vào, chỉ lượn qua lượn lại ở hai mảnh hoa môi, nhiều lắm là sẽ thỉnh thoảng níu lấy viên trân châu nhỏ nhẹ miết, cho dù thỉnh thoảng Tần Linh di chuyển cái mông ma sát đầu lưỡi của cô mong cậu đưa vào, cậu lại thủy chung không chịu cho cô.
Ưm ưm ưm, cô thật khó chịu… Nhưng mà lại ngượng ngùng mở miệng.
Tần Thụy nhìn cô ngượng ngùng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, si mê cười, cuối cùng cũng mở miệng nói lên yêu cầu của cậu: “Linh Linh, gọi anh một tiếng ông xã, anh liền cho em.”
Đôi mắt trong trẻo của Tần Linh nhìn vào mắt cậu, một tiếng “ông xã” này đối với cậu mà nói, ý nghĩa như một lời xác định. Cô dán lên môi Tần Thụy, cố gắng dùng sức nói ra từ chỉ hai người mới có thể nghe: “Ông xã.”
Cậu mừng rõ như điên, lần nữa đoạt lấy môi cô, nặng nề hôn nhiều lần, giọng có chút khàn khàn lộ ra vui sướng yêu cầu: “Gọi một lần nữa.”
Cô phát hiện, chàng trai này rất hay ăn vạ, bĩu môi bất mãn nói: “Anh vừa rồi chỉ nói cần em gọi một tiếng.”
Tần Thụy hơi nhíu mày, không sao, dù sao cậu có rất nhiều biện pháp để cô gọi, cậu cũng không lãng phí thời gian nữa, bàn tay dễ dàng tách ra hai chân của cô, cũng không tiếp tục dùng đầu lưỡi trêu đùa cô, trực tiếp lôi ra vật to lớn vội vội vàng vàng chui vào trong mật huyệt.
Cậu không cởi xuống quần lót của cô, lúc lỗ mãng đâm vào bên trong khiến cả vài vào theo, lúc cự long rút ra, vải vóc ma sát hoa huyệt mềm mại, loại cảm giác đó khiến cho Tần Linh vừa cảm thấy khó chịu rồi lại có thể mang đến tê dại.
“A Thụy, mau cởi ra.” Cô ôm cổ cậu, hai chân bắt chéo vòng lấy hông cậu, hơi dùng sức một chút sức lực nâng lên, sẽ kẽo cả nửa người dưới, dùng lực đè ép cự long bên trong hoa huyệt.
“Hửm? Linh Linh muốn cởi cái gì ra?” Tần Thụy giả bộ ngu ngốc, hành hạ vui vẻ như vậy sẽ chỉ làm cậu muốn ăn hiếp cô, mông hẹp vận động tốc độ nhanh kinh người, trong tiếng va chạm kịch liệt, cự long màu đỏ tím thỉnh thoảng lộ ra thân, dừng lại mấy giây nữa chuyển động, cho đến cả gốc cũng hoàn toàn đi vào.
“A… A… Cởi ra…” Tần Linh cảm thấy bất lực, cô một tay muốn gạt quần lót ra, bởi vì cự long xấu xa kia khiến quần lót không ngừng khuấy động bên trong hoa huyệt, nơi đó thật sự quá nhạy cảm, hoàn toàn không chịu nổi.
“Linh Linh, gọi lần nữa, anh cởi ra, có được không?” Cậu buồn bực hừ một tiếng, hăng hái ra sức đâm vào, cự long đã để đến miệng tử cung, nịnh nọt lấy lòng thịt non quanh mình, cực hạn mút vào để cho nó hết sức sảng khoái.
“A…a… A Thụy…” Cậu thật vô lại, cậu càng dùng sức rút ra đâm vào, quần lót bị ngậm bên trong càng ma sát lợi hại, những phần thịt non mềm cũng hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản nó.
“Gọi lần nữa, nhé?” Tần Thụy lần nữa xâm nhập mấy phần, cự long vẫn không ngừng chuyển động. cậu thấy Tần Linh cắn chặt môi không chịu gọi, bắt đầu lôi kéo quần lót ra bên ngoài mật huyệt.
“A… không muốn… a…a…” Một mặt là cự long mạnh mẽ đâm vào, một mặt là dùng sức kéo ra, hai loại sức lực cùng tồn tại bên trong mật huyệt đấu tranh, thân thể co rút trút ra lượng lớn mất dịch, Tần Linh dựa ở đầu vai cậu, có chút tủi thân hít hít mũi: “Ông xã, ông xã lấy ra có được không?”
Tần Thụy vừa nghe, tâm cũng mềm nhũn, ai, cậu nhận, đời này cũng cam tâm tình nguyện với cơ thể cô gái bên dưới.
“Được rồi, Linh Linh ngoan.” Cậu vỗ vỗ cái mông của cô, vừa nói rút cự long ra khỏi hơn phân nửa, lúc kéo ra quần lót ướt đẫm, lượng lớn ai dịch cũng chảy theo, trong nháy mắt liền nhuộm ướt ghế sô pha bên dưới.
CHƯƠNG 45
Cậu để cho Tần Linh cả người mệt mỏi nằm trên sô pha, nửa người dưới là vẫn như cũ quấn ở ngang hông cậu, cả người cô có thể bị cậu dễ dàng ra vào, kéo gần lại, cự long lần nữa đi vào trong cơ thể cô.
“Ưm… a…” Cô rên rỉ cũng có vẻ yếu ớt, hoa huyệt bởi vì kịch liệt rút ra đâm vào mà trở nên nóng rát, cũng có chút đau, thế là cô theo bản năng cọ hai chân.
Một động tác vô tình dễ dàng ép điên Tần Thụy, bên trong hoa huyệt chặt chẽ khiến cho cự long không thể động đậy, cậu dừng một chút, gầm nhẹ nhanh chóng tiến lên, không có vải vóc ngăn trở, tốc độ của cậu có thể nhanh hơn, sức lực cũng càng mạnh, cho dù Tần Linh nằm trên sô pha cũng bị lung lay không yên.
“A…a…” Tay nhỏ bé của cô siết chặt hông cậu, nhưng không ngờ chàng trai trước người lại kéo sát cô vào lông ngực cậu, mà cự long cũng theo đó càng đâm càng sâu, đâm vào miệng tử cung hết một lần lại đến một lần.
Thân thể Tần Linh lần nữa kịch liệt co quắp, khi cậu bắn vào tinh dịch nóng bỏng kích thích, lại một lần nữa tới cao trào, trong chuyện yêu xuất hiện hai lần cao trào sớm đã thành thói quen với cô.
Cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.
…
Trong không gian trang trí cực kỳ tinh mỹ, rộng lớn không hề có ai. Tiếng nhạc dìu dịu chảy. Dưới ánh đèn mờ trên sàn nhảy, một người thiếu niên ôm một người phụ nữ xinh xắn nhỏ nhắn trong lòng, nhẹ nhàng xoay theo điệu nhảy.
Thân thể người phụ nữ dựa vào chàng trai, khuôn mặt chôn trong ngực cậu, mái tóc đen che khuất cái cằm mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn dưới ánh đèn mờ. Cô nhắm mắt lại, lông mai dài che da thịt trắng như sữa khiến cho mặt cô càng thêm điềm đạm đáng yêu, khóe môi nhẹ giương lên nụ cười dịu dàng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai hiện lên vẻ dịu dàng như nước. Cậu cúi đầu nhìn mặt cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của cô.
Cậu vẫn ôm cô như thế, nhẹ nhàng mà thong thả nhảy theo nhạc. Cô như đóa hoa không có điểm tựa chỉ biết dựa vào người cậu. Lòng cậu chưa bao giờ yên bình như thế, chỉ muốn ông cô như thế mãi mà thôi.
“Uống chút rượu vang nào. Nó sẽ khiến cho em cảm thấy thoải mái hơn.” Cậu ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đưa ly rượu lên miệng cô. Người phụ nữ mở mắt, khóe mắt cô lấp lánh ý cười dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng để rượu đỏ chảy vào cánh môi mềm mại của cô. Ánh mắt cô thủy chung chỉ dừng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như thiên sứ của chàng trai. Cô yên lặng nhìn cậu.
“Sao lại đưa em đến đây?” Cô dịu dàng nhìn cậu.
“Kỷ niệm một tháng chúng ta yêu nhau.” Gương mặt chàng trai tràn đầy vui vẻ nhìn cô.
Cô hơi ngạc nhiên nháy mắt, “Kỷ niệm ngày chúng ta yêu nhau?”
“Đừng nói với anh là em đã quên nhé.” Chàng trai lườm cô.
“Khụ.” Tần Linh hơi mất tự nhiên, chột dạ nhẹ nhàng tránh ánh mắt trách cứ của cậu. Quả thật là cô không nhớ! Thật là đáng trách mà.
Chàng trai vội vàng nắm lấy cằm cô, “Linh Linh, em khiến anh thấy thật đau lòng. Nhất định phải phạt em mới được.”
Nói rồi cậu cúi xuống tìm kiếm đôi môi cánh hoa của cô.
Môi của cô mềm mại một cách thần kỳ, ngọt như mật. Tần Linh nhu thuận nằm trong lòng cậu, để mặc cho cậu đoạt lấy.
Cái lưỡi của cậu tiến vào khoang miệng của cô, quấn quýt với lưỡi cô, hôn kịch liệt. Tần Linh nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại. Nụ hôn của cậu càng thêm kịch liệt, như một con thú đang gặm cắn con môi. Tần Thụy gặm cắn đôi môi cánh hoa của cô cho tới khi nó sưng đỏ.
“Ưm… A Thụy…”
Tần Linh dựa vào ngực cậu thở gấp. Giọng nói dịu dàng của cô như lời mời gọi, như dòng nước suối mát lành ngọt ngào chảy vào đáy lòng cậu khiến cậu càng thêm kích động.
Tay cậu trượt vào trong quần áo cô, cầm lấy nhũ phong trắng noãn. Bàn tay thô ráp của cậu che lên ngực cô, nhẹ nhàng ma sát đóa hồng mai mẫn cảm. Đóa hồng mai của cô trở nên cứng rắn rất nhanh, nhẹ nhàng lớn lên, đứng thẳng trong lòng bàn tay cậu.
Cậu ngậm nhẹ tai cô, hôn lên dái tai cô, “Linh Linh, cho anh vào nhé.”
Tần Linh đỏ mặt, suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu. Hôm nay Tần Thụy thật dịu dàng, sự dịu dàng của cậu khiến cô say mê đắm chìm vào đó, muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ để cuốn trôi theo cảm xúc dục vọng với cậu.
Nhận được sự đồng ý của người con gái mình yêu, cậu nhanh chóng áp cô lên giường, xốc áo cô lên đến xương quai xanh. Hai ngọn nhũ phong tròn trịa đầy đặn của cô đứng thẳng trước mặt cậu như một ngón núi nhỏ, mềm mại lại trắng như sữa, tản ra sự dụ hoặc dục vọng.
Cậu chặn nửa người dưới của cô, ngậm đóa hồng mai vào miệng.
“A!” Tần Linh hừ nhẹ, nắm lấy mái tóc vàng mượt của chàng trai: “A Thụy…” Trong vô thức cô gọi tên cậu.
Cậu cắn liếm đóa hồng mai của cô, tay xoa nắn nơi mềm mại tròn trịa khiến cho nó biến hình trong tay cậu. Đóa hồng mai đỏ tươi nở rộ trong miệng cậu.
Cậu ngậm đóa hồng mai, tiếp đõ là nhũ vựng, nhẹ nhàng mà mút như muốn ăn luôn nhũ phong của cô vậy. Sau đó, cậu nâng thêm lên cho đến khi trong miệng chỉ còn lại đóa hồng mai thì cậu bắt đầu lôi kéo.
Tần Linh ưỡn ngực lên, rên rỉ, đắm chìm trong khoái cảm của dục vọng do thiếu niên mang lại.
Cậu hôn cô, hôn lên ngực cô, lên eo, lên khu rừng rậm ở hạ thân, sau đó cởi quần cô bằng tốc độ cực nhanh.
Cậu kéo cô về phía mình, mở chân cô ra.
Ga trải giường bị thân thể Tần Linh kéo thành một đường sâu. Nhũ phong ướt đẫm của cô lộ ra, áo sơ mi vẫn ở trên xương quai xanh.
“Đừng…” Cho dù nơi đó đã bị cậu nhìn thấy vô số lần nhưng cô vẫn thẹn thùng. Cô rất muốn khép chân lại.
Cậu cười khẽ, “Đừng cử động. Rất đẹp.” Cậu mở chân cô rộng hơn.
U cốc nữ tính gần ngay trước mắt, khe suối u mật kia, cánh hoa phấn nộn giấy nơi sơn cốc, cửa động nho nhỏ của phụ nữ hoàn toàn bị che lại.
Thân thể cô vẫn mẫn cảm như thế. Ngực cô đã hoàn toàn cứng lên, mà khu rừng của cô cũng rất màu mỡ, che đi khu tam giác cho tới giữa u cốc.
Nơi đó của cô vẫn giống như thiếu nữ dậy thì, phấn nộn xinh xắn. Cánh hoa mềm mại che kín cửa động yếu ớt, dường như chưa có bất kỳ người đàn ông nào tới thánh địa bí mật đó.
Cậu mở đùi cô, dùng sức đẩy cánh hoa nho nhỏ ra. Cánh hoa phấn nộn bị tách mạnh ra, bên trong tựa như thịt trai ẩm ướt hồng nộn.
Cửa động nho nhỏ bị cánh hoa che kín như ẩn như hiện, tiểu huyệt được xếp thành từng vòng từng vòng như một vòng xoáy.
“A…” Tần Linh cong người lên, thở gấp. Nhưng hạ thân bị giữ chắt khiến cô rất nhanh lại ngã vào giường mềm mại.
Tần Thụy dùng ngón cái che lên u cốc của cô, nhẹ nhàng xoa nắn ở lối vào. Ngón cái cậu ướt rất nhanh, hạ thân cô dinh dính. Hơn nữa mỗi lần khẽ động liền phát ra tiếng động dâm mỹ.
“A ~~” Tần Linh ngâm khẽ, thân thể của cô bị kỹ xảo của thiếu niên xích mích nên không thể ức chế rung động mà run rẩy.
Cậu dùng ngón cái mở cánh hoa ra, dùng mật dịch trong suốt vẽ loạn lên đó. Cánh hoa nho nhỏ run rẩy, đầy đặn và mẫn cảm hơn dưới ngón tay của cậu. Cậu nhẹ xoa nắn viên trân châu.
“A ~~” Thân thể Tần Linh cong lên, lối vào bắt đầu co rút mạnh mẽ, cái miệng nhỏ chảy ra chất lỏng mê người.
Ngón tay thon dài của cậu thừa cơ đi vào. Vừa vào liền bị vách tường kẹp chặt. Lối vào bị ngón tay của cậu mở lớn. Hạ thể người phụ nữ xinh xắn trắng noãn bị một ngón giữa thon dài của chàng trai đi vào.
Cậu từ từ tiến vào, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào phần thịt bị ngón tay cậu kéo ra cho đến khi ngón tay cậu đi vào toàn bộ.
“A…” Tần Linh rên rỉ, kẹp chặt ngón tay của cậu.
“Ngón tay anh sắp đứt rồi, tiểu xử nữ.” Cậu nhìn cô chằm chằm, nói.
“A Thụy… A…” Giọng của cô rất mềm yếu, như lời mời cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng thấu như bị lửa dục thiêu, hoặc như một loại ngượng ngùng khó có thể diễn tả thành lời.
“Gọi anh là gì, hửm?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.
Hơi thở của cậu phả vào hoa huyệt, khiến mật dịch càng tiết ra nhiều hơn. Thân thể Tần Linh run lên, hai tay bấu chặt ga giường, cô nhẹ giọng nức nở: “Ông… Ông xã…”
“Linh Linh, Linh Linh của anh…” Cậu thì thầm, hôn lên môi cô lại áp đùi cô lên lần nữa, ngón tay co lại mấy cái.
“A… A… A…” Thân thể trắng noãn của Tần Linh vặn vẹo, rất nhanh phản ứng đáp lại cậu.
Nơi đó của cô thật chặt khiến cho cậu điên cuồng. Lúc ngón tay rút ra thì đã dính đầy mật dịch trong suốt. Cậu lại cho thêm một ngón tay vào.
Hai ngón tay thon dài từ từ tiến vào cho tới khi lối vào hoàn toàn nuốt mất nó cậu mới bắt đầu co ngón tay lại. Hai ngón tay cùng ra vào ở cửa động của cô.
Sau đó cậu lại cho thêm một ngón nữa vào. Cậu muốn cô thích ứng trước một chút nếu không lát nữa cô sẽ không tiếp nhận nổi phân thân của cậu.
Những lần trước cậu đều vào vội vã khiến cho tiểu huyệt luôn sưng đỏ sau mỗi lần hoan ái. Mặc dù bây giờ rất muốn vào ngay lập tức nhưng cậu vẫn cắn răng nhịn xuống. Cậu muốn cô có cảm giác khác sau lần hoan ái này, vì hôm nay là một ngày đặc biệt với bọn họ.
Ba ngón tay không vào hết. Cậu bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào, nhanh chóng rút ra đưa vào.
CHƯƠNG 46
“A ~~ a ~~ a ~~” Thân thể Tần Linh nhẹ lung lay, nhũ phong đẫy đã trắng noãn nhảy lên.
Cậu cố định kiều đồn của cô, một tay đặt lên khu rừng rậm, ba ngón tay mạnh mẽ co lại.
“Không chịu nổi… A ~~ a ~~ a ~~” Tần Linh cắn môi, đùi bởi vì bị kích thích đau đớn mà nâng cao lên, không ngừng đung đưa.
Lúc cậu hung hăng chen vào lần nữa, thân thể trắng noãn của cô nâng lên cao, rồi rơi xuống giường. Ngón tay cậu vẫn ở trong cơ thể cô. Vách tường chăm chú mấp máy, lượng lớn mật dịch chảy ra theo ngón tay của cậu.
Cậu khiến cô đạt tới cao trào.
Cậu rút ngón tay ra, bám vào người cô. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng run lên, mồ hôi thấm ướt khuôn mắt nhỏ nhắn khiến cô trở nên quyến rũ dịu dàng.
Cậu hôn cô lần nữa. Cô mở mắt nhìn cậu, trong đôi mắt toàn là hình ảnh của cậu. Cậu cuốn cô theo, khiến cô chìm đắm trong nụ hôn.
Hạ thân cậu cọ xát với hạ thân cô, khiến cô cảm nhận được cậu đã sớm gắng gượng cực đại.
“Ngô…” Cô ngâm khẽ giữa răng môi cậu. Hạ thân cô thật khó chịu. Hình như một ngón tay của cậu vẫn ở trong đó. Cô có cảm giác bị kéo căng. Dục vọng nam tính của cậu đứng thẳng, nhẹ cọ qua lớp vải. Nơi đó của cô thật nóng thật ngột ngạt. cô dường như không thể chịu được nữa.
Cậu buông cô ra, ngồi lên eo cô. Cậu nhìn vào mắt cô, thả phân phân của mình ra.
Cự lông thô to được thả ra, không ngừng ngọ nguậy tìm kiếm con mồi của nó.
Cự long chen vào giữa hai nhũ phong của cô, nhẹ nhàng chạm vào nhũ phong. Cự lòng màu tím sẫm tương phản mạnh mẽ với da thịt trắng như tuyết của cô.
“A…” Tần Linh sợ đến mức nhắm chặt mắt.
“Dọa em à, bảo bối?” Cậu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên dục vọng nóng bỏng của mình.
Đầu ngón tay của cô run khẽ, đụng vào thứ nong nóng thô cứng kia thì muốn tránh ra nhưng cậu khiến bàn tay nhỏ bé của cô khép lại, bao lên cự vật của cậu.
Sự bao bọc của cô khiến cậu hít mạnh một hơi.
Cự long tiếp tục lớn lên trong tay cô.
“Đừng…”
Mặt của cậu kề sát vào mặt cô. Cô lập tức nhắm chặt mắt, mặt đỏ ửng. Cô xấu hổ như thiếu nữ chưa hiểu sự đời.
“Gọi ông xã lần nữa, anh cho em, nhé?” Giọng nói trầm thấp của cậu mang theo dụ hoặc ma mị.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng mở mắt, “Ông xã.” Tiếng gọi nhỏ xíu chỉ hai người có thể nghe lấy.
Nhận được đáp án hài lòng, bàn tay của cậu che lên hai nhũ phong của cô, xoa bóp bằng lực mạnh. Nhũ phong bị đè ép, biến hình, đóa hồng mai đỏ tươi ướt át không ngừng bị lôi kéo, đem tới sự tê dại.
Cậu giật chân cô, đặt cự long lên lối vào, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể cô.
“Ngô…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì đau đớn. Cậu nằm trên người cô, hôn đi tiếng rên rỉ của cô, bắt đầu ra vào trong cơ thể cô.
“A a a ~” Cô ngâm khẽ.
Nơi đó chặt khít, vách tường ẩm ướt nóng bỏng bọc chặt lấy cậu, mang tái cho cậu khoái cảm trí mạng. Cậu bắt đầu ra sức chạy nước rút, kịch liệt ra vào u huyệt.
“A ~~ a ~~ a ~~ a ~~” Tiếng rên rỉ của cô càng ngày càng ngắn gọn, dâm mỵ mà quyến rũ.
Tiếng rên rỉ này càng cổ vũ cho dục vọng của cậu. cậu càng thêm nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.
“A ~ ông xã ~~ đau quá ~~ ông xã ~~ chậm một chút ~~ a ~~ a ~~ a”
Kiều đồn nhỏ nhắn của cô bị cậu bóp đỏ lên, u huyệt nho nhỏ bị mở lớn, rách ra, bao lấy cự vật của cậu.
Tiếng thân thể chạm vào nhau đầy dâm mỹ vang vọng trong phòng. Trong không khí mang mùi vị hoan ái.
Sau một trận ra vào rất nhanh, cậu đi tới nơi sâu nhất của cô, gieo hạt giống nóng ấm của mình vào cơ thể cô. Bọn họ đạt tới cao trào cùng nhau.
Thên thể xinh đẹp bóng loáng của cô rung động dưới thân cậu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa hiện ra vẻ vừa đau đớn vừa say mê, tỏa ra phong tình.
Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn. Cậu hôn lên từng chút từng chút như đang cầm trên tay bảo bối quý giá nhất.
“Ông xã…” Cô dịu dàng gọi tên cậu.
Tần Thụy dùng ngón trỏ sờ lên môi cô, miệng cậu cười khẽ, “Anh thật thích nghe Linh Linh của anh kêu, muốn nghe em nỉ nong dưới thân anh, gọi anh là ông xã… Xin anh chậm một chút… Vừa rồi có phải rất đau không?”
Tần Linh xoay người qua, dùng hai tay che đi gương mặt đang xấu hổ của mình. Cậu đúng là càng ngày càng không có tiết tháo. Những lời như vậy mà cũng nói ra được.
Tần Thụy cười khẽ, vẫn chôn sâu trong người cô.
“Bà xã của anh…” Tần Thụy kéo người cô qua, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt non mềm trắng như sứ của cô, đặt môi lên đó. Hơi thở của cậu nóng cháy, thiêu đốt da thịt cô, “Bảo bối của anh… Vĩnh viễn anh đều không buông tay em. Anh muốn em trở thành vợ anh, người cùng anh đi đến cuối cuộc đời…” Đôi môi cậu lướt nhẹ như nước qua khuôn mặt cô. Ngón tay thon dài có lực lại xoa lên nhũ phong cô một lần nữa.
Đáy lòng Tần Linh tràn đầy hạnh phúc. Thân thể trắng noãn xích lõa của cô nhẹ run lên, nở rộ đầy quyến rũ dưới ngón tay của cậu. Dục vọng của cậu sống lại trong cơ thể cô. Hạ thân cậu lại va chạm có lực theo tiết tấu vào trong cô.
Hai gò má cô ửng đỏ, nhẹ nhàng rên rỉ. Vừa kịch liệt xong, bây giờ cậu lại cho cô triền miên dịu dàng mà hạnh phúc nhất.
“Thoải mái không, bà xã?” Cậu ngậm đôi môi cánh hoa của cô, hạ thân dùng sức va chạm.
“A…” Tần Linh cong người lên, nhũ phong đưa vào bàn tay của cậu.