[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 95: Áp lực
Lần hẹn này, Thiên Hương đích thân ra mặt, với lý do là lâu rồi không gặp, muốn dùng bữa tối với Nguyệt Minh cùng Hạ Băng. Song Nguyệt Minh hiểu rõ, rốt cuộc thứ bà ta muốn là gì, và đây không phải lời mời, mà là mệnh lệnh bắt buộc.
Nguyệt Minh tự tin khẳng định Thiên Hương vẫn đang nuôi ý tưởng dùng cô để uy hiếp Hạ Băng. Vì hiện tại cô là người duy nhất có thể được xem là điểm yếu của cô nàng lắm chiêu kia.
Tuy Thiên Hương có ơn với hai chị em cô, nhưng có hai điều Nguyệt Minh sẽ không bao giờ làm chỉ vì mang ơn. Một là bán đứng bạn thân, hai là dấn thân quá sâu vào sóng gió gia tộc của nhà họ Phạm, người cô quan tâm chỉ có mỗi nhỏ bạn báo đời của cô thôi.
Nguyệt Minh thở dài khi nghĩ đến chuyện này, cô ấn một cái icon mặt khóc gửi nhanh qua cho Gia An.
[Nhớ chị ಥ_ಥ]
Lúc trước Gia An chê Nguyệt Minh nhắn tin nhàm chán nên nàng đã lén tải một lô emoji vào máy cô. Nguyệt Minh bó tay, đành ngoan ngoãn học tập theo bạn gái, đung emoji cho đáng yêu, nhắn riết đâm ra thấy cũng vui…
Trong lúc Tổng giám đốc còn bận nhắn tin với bác sĩ An, thì người ngồi bên cạnh cô gần như đóng băng.
-Bình tĩnh một chút.- Nguyệt Minh trầm giọng.- Hơn ai hết, cậu nên hiểu là càng để lộ thái độ bất mãn thì cậu sẽ thua mẹ cậu đúng không? Dì Hương là loại người gì, chúng ta đều biết rõ…
Đừng nói là Hạ Băng, kể cả Nguyệt Minh, mỗi lần gặp Thiên Hương cũng rất e dè. Dù bình thường, đôi bạn thân này có thể “ăn hiếp” rất nhiều người, nhưng hễ gặp Thiên Hương là bị “khớp lệnh”. Nhất là Hạ Băng, chẳng khác gì loại đầu óc ngu si, tứ chi lại còn chậm phát triển, mở mồm ra liền thành “mỏ hỗn” chẳng nói đạo lý hay tư duy.
-Không phải tớ không bình tĩnh, tớ chỉ là đang cáu thôi.- Hạ Băng bực bội, nàng ấy đưa tay vuốt lại mái tóc đen nhánh của mình.
Nguyệt Minh đưa tay vỗ nhẹ lưng bạn thân.
-Còn có tớ bên cạnh cậu.
Hạ Băng quay sang nhìn Nguyệt Minh, trong phút chốc, bốn mắt chạm nhau, hai người không hẹn mà gặp cùng bật cười. Hạ Băng chợt nhớ đến tuổi thơ dữ dội, nàng ấy siết tay thành nắm đấm. Nguyệt Minh ăn ý làm theo, hai nắm tay cụng vào nhau.
-Vì tự do của chúng ta.- Hạ Băng chu môi.
-Không, là tự do của cậu!- Nguyệt Minh bắt bẻ.
Hạ Băng liếc xéo Nguyệt Minh, rồi hừ một tiếng.
Xe dừng lại, người hầu rất nhanh xếp thành hàng, cúi người chào đón hai người.
-Cô chủ, cô Nguyệt Minh.- Cả đám người gập người 90 độ, đồng thanh nói.
Hạ Băng ngay cả liếc nhìn một cái cũng không thèm. Đối với cách thức phô bày quyền lực của mẹ mình, nàng ấy cực kì ghét. Dù nàng ấy cũng là người thích phô trương, nhưng là màu mè tự thân, không thích thể hiện vị trí thượng đẳng như Thiên Hương.
-Mừng cô chủ về nhà, mừng cô Nguyệt Minh đến chơi.- Quản gia đi đến, đưa hai người đến phòng ăn rộng lớn đầy xa hoa.