[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 8: Mình hợp nhau đến như vậy sao không phải yêu?
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 8: Mình hợp nhau đến như vậy sao không phải yêu?
Ra khỏi phòng sinh, Gia An tiến về phía người nhà bệnh nhân, chu đáo dặn dò vài điều cần lưu ý.
-Có gì cứ liên hệ với y tá trực ban, nếu cần thiết cũng có thể gọi cho tôi.- Nàng bắt tay người nhà rồi lại quay người rời đi.
Mấy ngày nay, bác sĩ An bận không kịp thở, cứ chạy đi chạy lại giữa phòng khám và phòng sinh.
Bác sĩ An ở HOPE rất có tiếng, hầu như sản phụ nào có điều kiện cũng muốn chọn nàng làm bác sĩ phụ trách riêng trong suốt quá trình mang thai và sinh con. Nhiều bác sĩ cùng khoa phải ghen tị đỏ cả mắt, ước được như nàng. Khi được bệnh nhân đích thân chọn, bác sĩ được chỉ định phụ trách được thêm một khoản hoa hồng kha khá. Tiền thì ai không ham đây?
Bởi vì danh tiếng và khả năng tạo ra tiền của bác sĩ An, nhiều bệnh viện chuyên khoa Sản đã ra hết yêu sách này đến yêu sách khác để mời Gia An về làm cho họ, nhưng vẫn không có cái gật đầu từ nàng. Nàng cảm thấy môi trường ở HOPE rất tốt, đồng nghiệp thân thiện vui vẻ, đa chủng tộc, đãi ngộ cũng hậu hĩnh, cấp trên lại là các bác sĩ đầu ngành đầy kinh nghiệm, dạy nàng không ít điều hay. Tuy HOPE là bệnh viện đa khoa, nhưng chất lượng mỗi khoa đều tốt và đồng đều nhau.
Gia An vừa thay áo blouse, đi ra khỏi phòng thay đồ liền gặp một nữ y tá từ khoa Nhi chạy đến.
-Bác sĩ An, giúp em với, đứa bé đó lại khóc không ngừng rồi! Em chịu thua.
Gia An nghĩ đến bé con đáng thương, liền nhanh chân đi theo nữ y tá, mấy hôm nay bận quá nên nàng chỉ ghé qua nhìn được vài lần, không bầu bạn với bé con như ngày thường. Nàng cảm thấy nhớ…
Lúc bác sĩ An đến nơi, phòng chăm sóc đặc biệt như thể nháo nhào lên, có cả y tá lẫn bác sĩ.
-Khiếp, mấy hôm nay chị không đến thì bé như thiếu hơi ấy, cứ gào khóc. Bọn em khổ tâm ghê gớm.- Uyên Hà, bác sĩ khoa nhi phụ trách bé con than thở. -Xem ra bé đã nghĩ chị là mẹ bé, quen hơi chị rồi.
Đứa bé này đặc biệt cần họ chú ý, nói không chừng còn là người thừa kế tương lai của bệnh viện đấy chứ, vậy nên họ đâu dám lơ là.
Bác sĩ An nghe đồng nghiệp nói, chỉ cười rồi rửa tay, khử trùng rồi vào phòng. Vừa vào liền nghe thấy tiếng khóc thất thanh, Gia An nhanh chóng chạy lại.
-Ơi, bé con sao lại khóc? Cô đây… cô đây…Sang cô bế nha.- Gia An dịu dàng nhận đứa bé từ trên tay y tá.
Đứa bé vừa qua tay nàng liền im bặt, đôi mắt nhỏ xíu trong veo liền chăm chú nhìn Gia An, như thể nhìn thấy thứ bé yêu thích nhất vậy.
Mọi người xung quanh trầm trồ.
-Đúng là bác sĩ An, gặp người người yêu, gặp hoa hoa nở.- Bác sĩ Hà trêu chọc.
Gia An chỉ tủm tỉm cười, nàng vừa bế đứa bé trên tay vừa vỗ nhẹ lưng.
– Chuẩn bị giúp chị ít sữa nha.
-Đây chị.- Một y tá nhanh nhẹn đưa bình sữa đến.
Sữa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đó chứ, chỉ là, đứa bé không chịu uống mà thôi.