[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 77: Xa lạ như ngày đầu
Mặt trời e ấp sau những tòa nhà cao tầng một lúc lâu, cuối cùng cũng vươn mình tỏa sáng những tia nắng ngập tràn ấm áp và yêu thương. Gia An bên trong phòng vừa cài xong cúc áo sơ mi cuối cùng, nàng xoay người nhìn mình một vòng trong gương, khuôn mặt tiều tụy đi thấy rõ sau một đêm gần như thức trắng. Gia-healthy-An rất ít khi mất ngủ, nhưng đêm qua dù đã cố đến thế nào vẫn không ngủ được. Dù cơ thể mệt mỏi đến không thể mở mắt song đầu óc lại thanh tĩnh đến lạ, ngập tràn những suy nghĩ mông lung. Gia An nghĩ rằng mình đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Những suy nghĩ cực đoan nối tiếp nhau xuất hiện, tạo thành áp lực đè nặng lên tâm trí, khiến thần kinh Gia An căng như dây đàn. Nàng cố gắng xua tan những câu hỏi dồn dập trong đầu về lý do vì sao mình bị Nguyệt Minh đối xử như thế. Nàng tự chất vấn bản thân mình đã làm gì sai, có lỡ gây ra chuyện gì quá đáng khiến Nguyệt Minh trở nên như thế?
Rồi đột nhiên, Gia An nghĩ về chuyện bản thân bị sốt nên không sang nước J được, thêm cả Alex cứ bám víu lấy nàng khiến mọi chuyện trở nên mập mờ…Phải vậy không ta? Nghe có hơi vô lý, nhưng nếu là Nguyệt Minh thì dám lắm.
Chỉ từ việc Nguyệt Minh thích chui vào tủ quần áo để trốn tránh, bác sĩ An đã hiểu cô là kiểu người luôn tự mình gặm nhấm và tiêu hóa nỗi buồn, cũng như những uất ức âm thầm. Trong không gian nhỏ hẹp và tối tăm ấy, con người dễ bị cảm xúc tiêu cực bao vây suy nghĩ linh tinh là điều không tránh khỏi.
Gia An hơi mím môi, rồi thở ra một hơi, cố quẳng hết đống suy nghĩ hỗn tạp khiến nàng đau lòng ra sau đầu.
Vì gương mặt mệt mỏi thiếu sức sống, hôm nay Gia An phải phủ phấn nền dày hơn một chút, đặc biệt là phần mắt cần che đi quầng thâm. Dù nàng bác sĩ đã quen với việc trực đêm, tuy nhiên những hôm ấy không mệt như đêm mất ngủ này, chí lúc trực nàng không bị quấy nhiễu vì những suy nghĩ vẩn vơ.
Gia An xuất hiện với quần áo công sở chỉnh tề cùng gương mặt xinh đẹp đã makeup khéo léo che đi những khuyết điểm. Nhìn chung, vấn đề chỉ còn lại ở tinh thần mà thôi, Gia An cố nặn một nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Xuống nhà, nàng thấy Nguyệt Minh đang ngồi trong phòng bếp trêu Joy, khóe môi Gia An vô thức cong lên thành một nụ cười ngọt ngào. Nàng ngồi xuống ghế bên cạnh Joy, đặt nhẹ lên má bé một nụ hôn chào buổi sáng. Má bé con phúng phính, phảng phất hương sữa dịu nhẹ độc đáo chỉ có riêng ở trẻ con, hoà cùng nước hoa nhè nhẹ của Nguyệt Minh tạo thành một thứ mùi khá dễ chịu, ngọt ngào nhưng lại thanh mát.
Nguyệt Minh bên này vừa xé bánh mì, vừa nhìn về phía đối diện. Gia An cảm nhận được ánh mắt cô, ngẩng mặt lên, Tổng giám đốc liền quay đầu tránh né.
-Cô An ăn sáng luôn nhé?- Lúc này, giúp việc theo giờ mặc tạp dề đi đến, đặt trước mặt nàng một ly sữa nóng.
Gia An mỉm cười thân thiện, khẽ lắc đầu từ chối, nàng không có tâm trạng ăn sáng.
-Cảm ơn chị, chút nữa tôi có hẹn ăn sáng với đồng nghiệp rồi.
Gia An tiện miệng tìm một lý do khá thông dụng, nhưng nàng đâu biết, có một người lại vì lời nàng nói mà tò mò muốn chết?! Đến cả vị ngọt của sữa cũng không cảm nhận được. Tổng giám đốc uống một hơi nửa ly sữa, đặt ly xuống trên miệng vẫn còn một vòng tròn màu trắng.