[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 75: Cầu hôn
Nguyệt Minh đưa tay lên che miệng, vờ ho một tiếng.
Cả Thanh Phương và Gia An đều đang đổ dồn ánh nhìn về phía Nguyệt Minh , cô cảm thấy mình như chú thỏ lọt vào tầm bắn của hai gã thợ săn, bản thân đột nhiên bé nhỏ, yếu ớt và vô dụng.
-Nhìn cũng đã nhìn rồi, cô về đi.- Nguyệt Minh quyết định chấm dứt tình trạng ngượng ngùng này, nên bắt đầu từ Thanh Phương trước.
Nhưng mà Thanh Phương là ai cơ chứ, nếu sớm nghe lời Nguyệt Minh thì hai người có phải dây dưa lâu đến vậy đâu, đương nhiên là cô ta vẫn ngồi lì ở ghế!?
-Cô vừa về, không tắm rửa gì sao?- Nguyệt Minh hoàn toàn bất lực trước Thanh Phương, đành quay sang Gia An.
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, mí mắt hơi khép lại để tránh khỏi hình ảnh full HD trước mặt, cô chột dạ, bất lực nhân đôi.
Quả nhiên, sự chuyển hướng của Nguyệt Minh có kết quả tốt, so với Thanh Phương vô lý kia, bác sĩ An vẫn dễ nói chuyện hơn. Nàng gật đầu, đứng dậy cầm lấy túi xách, rất tự nhiên mà đi về phòng Joy, toàn bộ quá trình đều cực kỳ thong thả, hệt như đây chính là nhà của nàng.
Ánh mắt của Thanh Phương càng thêm tức giận.
Đến khi Gia An đóng cửa phòng lại, Nguyệt Minh mới thở phào. Không còn Gia An ở đây, Tổng giám đốc mới tiện để “xử lý” Thanh Phương.
-Cô mà cứ như vậy thì đến cả mặt cô tôi cũng không muốn nhìn!
-Vốn dĩ bây giờ em cũng có muốn nhìn mặt tôi đâu?- Thanh Phương rất bình thản.
Chính Nguyệt Minh cũng phải công nhận điều này…
-Minh, nói đi, tôi thì có gì không tốt?- Thấy Nguyệt Minh trầm ngâm, Thanh Phương lại tiếp tục.- Em bảo không thích người bấp bênh, sống bám víu vào gia đình thì lần này tôi về đây nhậm chức rồi, tuy không có cơ đồ như em, nhưng tôi cũng là một phần tại công ty nhà mình mà? Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.
Từ đầu đến cuối, Thanh Phương luôn không chấp nhận, chưa bao giờ cam tâm kết thúc mối tình này, vậy mà Nguyệt Minh chẳng cho cô ta cơ hội giải thích nào.
Đúng thật là trước đây cô ta có sai, nhưng bây giờ chẳng phải đã thay đổi rồi sao? Chẳng phải đang cố gắng tốt hơn sao!?
Nguyệt Minh nghe lời người yêu cũ nói, bất giác cười nhạt một tiếng, bao nhiêu đoạn ký ức không vui lại trỗi dậy.
-Cô chẳng nhận ra là chúng ta không hợp nhau sao?
Nguyệt Minh cảm thấy mình không thích ứng được cái ánh mắt “chân tình” này của Thanh Phương, nhìn kiểu gì cũng thấy “điêu điêu”. Thì ra mấy đứa tồi tỏ ra tốt đáng sợ như vậy hả?
-Đúng là trước đây không hợp, cứ cho là vậy đi,… nhưng từ giờ, tôi hứa chắc chắn sẽ hợp. Chỉ cần em cho tôi một cơ hội làm lại, có được không? Theo đuổi em lại từ đầu, khởi đầu mới! Tôi hiểu ra rồi, tôi tuyệt đối không bao giờ ghen tị với chị gái của em nữa đâu, trước đây là tôi quá ngốc.- Thanh Phương khuỵu gối xuống, nắm lấy tay Nguyệt Minh, loại tha thiết mà trước giờ cô ta chưa từng trao cho ai.