[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 72: Cá voi xanh
Ào- một tiếng, cả thân thể va đập vào mặt nước tạo ra những gợn sóng nhấp nhô liên hồi, hoà vào, rồi tan biến giữa đại dương mênh mông.
Nguyệt Minh vừa mở mắt, nhận ra bản thân đang bị bao bọc bởi nước biển, lành lạnh nhưng lại làm da cô bỏng rát. Cô khó khăn chớp mắt, lần này có thể trông thấy từng tia sáng yếu ớt đang dần phai nhạt cuối chân trời.
Đôi bàn tay quơ quàng giữa làn nước, tìm hết mọi cách giãy dụa, muốn phản kháng, muốn thoát ra, nhưng… vẫn chỉ là một đại dương đầy u tối, tịch mịch đến nao lòng người.
Phản kháng là vô ích.
Tất cả đều vô ích.
Bờ môi mỏng khẽ động, tạo thành những bong bóng nhỏ mong manh, chưa kịp một lần gửi gắm tâm tư đã vội trồi lên mặt biển rồi vỡ tan.
Cơ thể nhỏ bé của con người làm sao chống lại được đại dương bao la?
Càng chìm sâu, áp suất nặng nề cứ thế dồn ép cơ thể, bóp nghẹt trái tim Nguyệt Minh.
Đau.
-An.- Nguyệt Minh lẩm bẩm bằng loại âm thanh chỉ mỗi cô có thể nghe thấy.
Nguyệt Minh không cam tâm, thật sự không cam tâm. Nhưng cảm giác tủi thân cùng tức giận cứ bao lấy cô.
Hai mắt cô bừng mở, đôi tay gầy gò cứ thế quơ quàng chống lại tự nhiên dù cô biết chẳng mang lại kết quả gì.
Hình ảnh Gia An hiện ra trước mắt ngày càng rõ, Nguyệt Minh đưa tay chạm tới, gương mặt tươi cười của nàng lại đột nhiên thay đổi, lạnh lùng hất tay cô ra, tiếp đến, một hình bóng khác từ đâu xuất hiện, nắm lấy bàn tay nàng.
-Tôi đã chờ đợi rất lâu, nhưng không phải chờ cô.- Gia An nhìn Nguyệt Minh, ánh mắt ngập tràn thương hại, như thể ban phát một dịu dàng cuối cùng với một kẻ đáng thương. -Người tôi cho phép đến gần cuộc sống của tôi là cô ấy!
Đôi mắt cười Nguyệt Minh say đắm giờ lại như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô.
-Đừng bỏ rơi tôi… đừng bỏ rơi tôi… làm ơn đừng rời xa tôi… An…
Nguyệt Minh gào thét, nhưng hết thảy âm thanh sau khi thoát ra khỏi miệng đều hoá thành bong bóng, vỡ tan, chẳng thể nào đến được tai người trong lòng.
Bóng Gia An cứ thế khuất dần, khuất dần, nơi ánh sáng yếu ớt cuối chân trời kia.
Vô ích, hẳn là kết thúc rồi.
Nguyệt Minh nhắm mắt lại.
Một giọt.
Hai giọt nước mắt.
Chưa kịp rơi đã hoà vào dòng nước lạnh lẽo….
Từng dòng hồi ức cứ thế xoay vòng trong tâm trí Nguyệt Minh như một bộ phim tua ngược, có lẽ, đến cuối cùng, cô vẫn phải rời đi trong sự cô độc mà thôi.
Nguyệt Minh chìm dần xuống đáy đại dương… không còn tiếng khóc hay những lần bập bẹ tập nói của Joy, cũng chẳng còn tiếng nói cười, những lời cằn nhằn êm tai của Gia An.