[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 7: Chỉ cần tôi thấy cô khóc, tôi sẽ giúp cô lau nước mắt
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 7: Chỉ cần tôi thấy cô khóc, tôi sẽ giúp cô lau nước mắt
Chẳng mấy chốc, Nguyệt Minh đã uống xong lon sữa đầy đủ dinh dưỡng như lời Gia An nói.
“Dở quá trời, thấy ghê muốn chếtttttt!”
Đấy là suy nghĩ của Nguyệt Minh lúc này.
Ngược lại với vẻ mặt cau có như mất sổ gạo của Nguyệt Minh, bác sĩ An cảm thấy hài lòng với kết quả thu được, nàng không chần chừ lâu, liền nhận lấy lon sữa rỗng, đưa cho Nguyệt Minh ly nước lọc, rồi dọn dẹp lại một chút.
Nguyệt Minh uống cạn cả cốc nước mới tựa vào đầu giường nhắm nghiền mắt lại, hẳn là do khóc nhiều khiến mắt khá khó chịu, còn nữa, cô cảm thấy bản thân luôn trong tình trạng mệt mỏi. Nguyệt Minh định đưa tay dụi mắt, rồi khựng lại. Đôi tay sưng vù kia bây giờ chỉ động nhẹ là đã thấy đau rồi, đừng nói đưa lên cao.
-Chờ chút.
Nguyệt Minh nghe giọng nói thì liền mở mắt. Đầu giường đột nhiên chuyển động, không còn cao như trước nữa, từ tư thế ngồi, cô trở lại tư thế nằm. Cô vốn định mở miệng hỏi cho ra lẽ, lập tức vị một cảm mềm mại mát mẻ xộc thẳng vào mặt cô.
-Cô bao nhiêu tuổi rồi? Khóc không biết lau, mặt mũi như mèo ý.
Phải, người kia giúp cô lau mặt, vừa lau vừa cằn nhằn như một bà cô già.
Nguyệt Minh bị sốc trước hành động quan tâm này.
Sao người này lại tốt với cô như thế? Vì cớ gì?
Nếu nói người này vì thân phận bác sĩ mà lo lắng, Nguyệt Minh không tin. Nàng… là bác sĩ khoa Sản mà, làm gì có phận sự ở đây! Nàng còn quan tâm từng thứ nhỏ nhặt, hơn cả các điều dưỡng phục vụ cô mấy hôm nay…
Nhưng mà Nguyệt Minh không phủ nhận rằng rất dễ chịu…
Lúc chiếc khăn lau mặt mát mẻ rời đi, Nguyệt Minh còn chưa kịp hoàn hồn thì bác sĩ An đã dùng ngón cái cùng ngón trỏ banh đôi mắt khô cằn, đỏ hoe của cô ra mà nhỏ hai giọt dung dịch vào mỗi bên, sau đó, còn chu đáo giúp cô đóng mở mắt. Nguyệt Minh mơ hồ trong sự dịu dàng ân cần, lúc tỉnh táo lại thì bác sĩ An cũng làm xong hết một loạt hành động cưỡng chế, nàng đứng chống nạnh, trên mặt đầy tự hào mà nói.
-Ok chứ?
Ok… ok… cái gì cơ?
Nguyệt Minh mở mắt lườm bác sĩ An một cái không bén không lấy tiền. Nhưng mắt vừa được nhỏ dung dịch có phần long lanh, vài giọt lại rơi xuống má, trông có khác gì một cô gái giận dỗi người yêu mà khóc đâu…
Bác sĩ An nhìn còn chột dạ kia mà, vội vàng lấy khăn giấy lau lau đi mấy giọt thuốc nhỏ mắt vươn bên má người kia. Nguyệt Minh quay đi nơi khác, khuôn mặt tự lúc nào nóng bừng, ẩn hiện một màu hồng nhạt.
-Ai cần cô giúp chứ?- Tuy vậy Nguyệt Minh vẫn xù lông lên, gai góc mà nói với Gia An.
-Thế thì lần sau có khóc cũng chú ý bản thân một chút đi.- Bác sĩ An quá quen với cái “mỏ hỗn” này rồi, nàng nâng nâng gọng kính, ôn tồn nói.- Nhớ tự lau nước mắt. Khóc nhè mà bị bắt gặp xấu hổ lắm á.
Ý người này là nói cô trẻ con á hả? Nguyệt Minh tự hỏi lòng.
Hừ, ai mượn cô ấy quan tâm làm gì rồi lại nói cô như thế! Bực mình vậy ta?