[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 48: Bạn cũ
-Bye bác sĩ An đi Joy.- Nguyệt Minh hơi cúi mặt, quan sát Joy trong lòng.
Hai mắt bé con tròn xoe rưng rưng nhìn Gia An.
Joy bây giờ tầm 7 tháng tuổi, Nguyệt Minh dù ngày ngày chăm bẵm nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ trước sự phát triển vi diệu của trẻ nhỏ, không tránh khỏi chút xúc động muốn khóc. Nhớ ngày nào Joy còn là đứa nhỏ sinh thiếu tháng, giờ đã lớn, bụ bẫm đáng yêu vô cùng.
Lúc trước lông mi, lông mày gì cũng chẳng có, giờ mọc đủ cả, hơn nữa còn cong vút. Đặc biệt là đôi mắt một mí mà Tổng giám đốc từng chán ghét, giờ đã có mí… nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, hôm nào vui vẻ có thể thấy rõ hai mí, hôm nào không vui lại quay về một mí. Những lúc như thế, Gia An chỉ cười bảo hãy yên tâm, mắt to thế này lớn lên chắc chắn hai mí.
Nguyệt Minh còn nhớ như in vào một ngày nọ, cô đang ngủ thì bị đánh vào mặt, bật dậy liền thấy Joy ngồi đó, cái tay vẫn đưa ra muốn tát cô thêm mấy cái, mặt nhóc con hí hửng.
Vâng, Joy dù có lớn, có thay đổi thế nào thì cái tật ăn hiếp Nguyệt Minh vẫn không đổi.
-Ư… a a…cha cha…
Joy đã biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ vài chữ a ư vô nghĩa, lại là một công trình lớn lao vô cùng trong mắt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh chưa từng trải qua sinh nở, không hiểu cảm giác vất vả của người làm mẹ, nhưng là người nhìn bé lớn lên từng ngày, cô không khỏi xúc động trước những thay đổi đầu đời của cục cưng.
Thiêng liêng làm sao!
Joy giơ tay vẫy vẫy Gia An, đấy là chiêu bé mới học được.
-Mai cô lại ghé nhé.- Gia An mỉm cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm, hôn một cái.
Joy nghe thấy thì muốn khóc, đưa tay choàng qua đòi Gia An bế.
Nguyệt Minh hài lòng, vốn dĩ cô cũng không muốn Gia An đi về, vậy nên cố ý dùng Joy xuất chiêu làm nàng mủi lòng.
Bị cánh tay nhỏ ôm lấy cổ, Gia An không nỡ từ chối, nàng đón lấy Joy. Bé ngay lập tức vùi mặt vào cổ Gia An, cười khì vài tiếng.
-Ở lại đi, lần nào chị đi Joy cũng khóc đến lạc cả giọng.- Nguyệt Minh thầm khen ngợi cháu cưng được việc.
Nhìn lại quãng thời gian mấy tháng nay, Joy xem như là vũ khí lợi hại nhất của Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch dùng để bẫy bác sĩ An đáng thương.
Gia An nhìn Joy, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của Nguyệt Minh, nàng lờ mờ hiểu ra gì đó.
-Vậy tôi mang Joy về chăm luôn.
-Ơ kìa.- Tổng giám đốc nhìn Gia An cứ thế bế cháu mình ra xe một mạch liền bị sốc.
Sau vài giây định hình, cô mới vội vàng chạy theo, mở cửa ghế phụ của chiếc Audi vàng rực, ngoan ngoãn ngồi vào như thể quen thuộc dữ lắm.
-Đi thôi.- Nguyệt Minh thắt dây an toàn, đón lấy Joy từ tay Gia An.
-Đi đâu?- Gia An ấn nút khởi động xe.
-Đi về nhà bác sĩ An.- Tổng giám đốc chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
-Tôi nói mang Joy về chứ ai mang em về?- Gia An thản nhiên đáp.