[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 38: Nàng vẫn còn giận đây!
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 38: Nàng vẫn còn giận đây!
Nguyệt Minh hết nhìn Joy ngủ trong nôi lại trằn trọc xoay người, cứ thế lặp đi lặp lại hai hành động. Vốn đã khó ngủ, giờ càng khó ngủ hơn, lòng Tổng giám đốc đang cực kỳ bứt rứt.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn rằng cháu mình say ngủ, cô mới dám bước ra ngoài bếp lấy một ít rượu rồi quay về phòng. Cô nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, tránh cho mùi rượu ảnh hưởng đến bé con.
Cuối tháng hai, cái lạnh cũng dần lùi bước, không khí được hoà thêm một tầng lộc xuân, cành lá đâm chồi, muôn hoa đua sắc.
Nguyệt Minh nhìn lên bầu trời, một mảng tối đen, lại là một đêm không trăng. Cô nghiêng đầu tựa vào thành cửa sổ, mái tóc dài thường ngày chải chuốt giờ xõa tung, vài sợi vô tổ chức rủ xuống che khuất tầm nhìn. Cô nâng ly rượu lên, ánh đèn ngủ trong phòng mờ ảo soi rọi, chất lỏng nâu sẫm trong ly càng thêm sóng sánh.
Ly thủy tinh lạnh lẽo kề sát vào môi mỏng, Nguyệt Minh nhấm nháp, cảm nhận từng chút, từng chút một. Rượu trượt dài theo cuống họng đi xuống dạ dày, rượu đi đến đâu, để lại cảm giác nóng bừng đến đấy.
Nguyệt Minh nhớ về những giọt nước mắt của Gia An.
Vì sao nó lại ám ảnh trong tâm trí cô như thế?
Gia An vì sao lại khóc?
Oan ức lắm sao?
Lời cô nói có phải quá khó nghe không?
Nước mắt ấy là thật hay giả dối…?
Sống trong cái xã hội vàng thau lẫn lộn này, số người cô tin tưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà, chỉ cần thấy nàng rơi lệ, cô liền muốn níu tay nàng rồi nói “Xin lỗi, tôi sai rồi.”.
Cô cắn môi, theo sau vị đắng chát có chút tanh tưởi.
Cuối cùng, cô lại chọn cách nhìn Gia An rời đi.
.
Thành phố N – Đất nước Tự Do là nơi luôn nằm trong đích đến của những kẻ mộng mơ, chỉ cần có thể đến nơi đây định cư, cuộc đời họ sẽ thay đổi.
Hạ Băng ở đây rất lâu rồi, đã nhìn và chứng kiến không ít khát khao tham vọng của những người xung quanh, thành công có, thất bại cũng nhiều. Nhưng con người mà, chỉ cần còn nỗ lực, còn khát khao, sẽ có một ngày đạt được thành công, dù bằng cách này hay cách khác.
Hạ Băng đi đến góc phố bẩn thỉu quen thuộc, nhìn xuống dưới chân mình, một thân ảnh rách rưới đang cuộn tròn người lại. Nàng ấy móc trong túi ra một vài tờ tiền, môi đỏ mấp máy, khẩu âm bản xứ chuẩn chỉnh.
-Hôm nay vẫn chán chường như vậy?
Người ăn xin nghe thanh âm nàng, cục cựa một cái, từ khối đen không ra hình ra dạng mở ra hai con mắt.
-Nếu vẫn cứ dựa vào người khác để sống qua ngày, tôi thà chết còn hơn…- Nàng ấy ngồi xổm xuống, chẳng màng mùi hôi thối bốc ra từ người vô gia cư kia.
Người đàn ông vẫn như cũ, không nói gì với Hạ Băng.
Hạ Băng không tức giận, người này là một người bạn cũ của nàng. Hạ Băng đã chứng kiến anh ta thăng tiến rực sáng như pháo hoa, nhưng hẳn anh ta quên rằng pháo hoa chỉ đẹp trong khoảnh khắc, sau đó liền tàn. Anh ta kinh doanh lầm đường, một lần lại một lần, dần dà hoá điên.