[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 37: Nóc nhà
Gia An ngồi một mình giữa phòng khách, không biết làm gì, chốc chốc chân lại nhịp nhịp theo vài giai điệu âm vang trong đầu, chốc chốc lại mở điện thoại lên lướt mạng hoặc trả lời vài tin nhắn đủ mọi nguồn gửi đến cho nàng.
Một màn quy trình lặp đi lặp lại mãi cũng chán, cuối cùng, nàng có chút mệt mà ngửa đầu ra sofa.
Bởi vì rảnh quá, Gia An đã tham quan xong một vòng của biệt thự. Căn nhà này có thể gọi là một biệt thự mini, theo hướng thiết kế hiện đại, rất vừa vặn cho một gia đình bốn người kiểu mẫu, nhưng ở một mình thì lại khiến không gian trở nên trống trải và cô đơn hơn.
Gia An đưa tay tính nhẩm dựa vào giá nhà đất của khu này, cuối cùng dừng lại và bĩu môi. Bác sĩ An phải làm tầm mười năm với mức lương tại HOPE mới đủ tiền mua căn nhà thế này, còn Tổng giám đốc hẳn chỉ cần một cái phất tay là đủ mua vài căn…
Ôi tư bản!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng từng ghé qua vài căn nhà tương tự, đa số cách bày trí đều khá cầu kỳ, thể hiện rõ vẻ sang trọng và giàu có của gia chủ, riêng có nội thất bên trong nhà của Nguyệt Minh là nàng rất thích.
Đơn giản nhưng ấn tượng, với ba gam màu cơ bản nhất thế giới này là trắng-xám-đen, cả căn nhà mang hơi thở hiện đại, lấy tối giản làm điểm nhấn, đủ chứng minh chủ của nhà thanh lịch đến nhường nào.
Gia An còn thấy được ở phòng bếp có một tủ rượu lớn, có vài chai mà nàng từng “diện kiến” trong bộ sưu tập ba của nàng, giá trị hình như lên đến 6 con số nếu tính bằng tiền đô!
Nhưng mà, nhà đẹp không cũng chưa đủ.
Gia An là bác sĩ, không phải chuyên gia thiết kế nội thất nên không dám nhận xét chuyên môn. Nàng chỉ đánh giá theo quan điểm của một người bình thường, rằng ngôi nhà này vẫn thiếu hơi thở của sự sống, nàng cảm thấy cô quạnh làm sao. Điều này khiến Gia An nhớ đến bóng lưng của Nguyệt Minh và cả cách đối nhân xử thế của cô.
Cô hẳn đã rất khó khăn.
Gia An thở dài nhìn về hướng phòng.
“Nguyệt Minh.”
Nàng lẩm bẩm mãi hai chữ này một lúc lâu, tâm trạng có chút chùng xuống, ánh nhìn cũng dần mông lung hơn.
.
Lúc Nguyệt Minh thức giấc, việc đầu tiên cô làm chính là ngồi dậy áp sát trán mình vào trán Joy, không để ý cơ thể hai dì cháu đã ướt sũng mồ hôi. Joy vì hành động này mà tỉnh giấc, đôi mắt đờ đẫn đã đỡ hơn rất nhiều, bé chớp chớp đôi mắt chưa nở mí của mình nhìn Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh cười, hôn nhẹ lên chiếc má phúng phính của Joy một cái rồi đặt bé con xuống giường. Cô lau nhanh cơ thể cho Joy rồi lấy quần áo mới mặc vào cho cục cưng, sau đó dùng nhiệt kế đo nhiệt độ của bé.
Nhiệt độ hạ xuống còn 37 độ 6, chỉ còn sốt nhẹ, xem ra mọi việc đã ổn rồi.
Gia An hay thật.
Ủa mà… Gia An?
Nguyệt Minh sực nhớ đến người kia, cô xem đồng hồ trên tay mới vội vàng bế Joy đi ra khỏi phòng.