[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 26: Chúng ta cùng đón Tết đi, Nguyệt Minh.
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 26: Chúng ta cùng đón Tết đi, Nguyệt Minh.
-Oa oa…
Như thường lệ, tiếng khóc trẻ con lấp đầy không gian tại căn biệt thự nào đó.
-Làm sao vậy? Con gặp ác mộng hả?- Tiếp đến là giọng vỗ về nhẹ nhàng song cũng không xoa dịu được bé con đang nằm trong nôi.
-Đừng sợ, có dì ở đây rồi.
Nguyệt Minh đưa tay bế cháu vào lòng. Bé con từ lúc xuất viện thì việc chăm sóc vốn khó nay lại càng khó hơn. Tuy nhiên thay vì gọi trợ giúp như trước, Nguyệt Minh đích thân học cách chăm sóc bạn nhỏ nhà mình và cô nhận ra rằng chăm trẻ thật sự là một thử thách cực đại, không phải ai cũng làm được. Nhiều lúc đầu cô như muốn nổ tung vì những trận khóc dai dẳng của bé con, nó rất gây ám ảnh, đến mức bây giờ cô rất nhạt cảm với tiếng khóc, đến mức nhiều lúc Nguyệt Minh nghe thấy những tiếng khóc ảo, quay sang thấy cháu đang ngủ mới thở phào một hơi.
Nguyệt Minh nhìn cái cục nhỏ bé, mềm mại giãy giụa trong lòng. Tự hỏi sao bé xíu mà khóc nội lực dữ vậy? Khàn cả tiếng nhưng vẫn đam mê khóc. Cô dỗ mãi không thành, song cũng rất kiên nhẫn, bế bé con đi qua đi lại, tay nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về dù tư thế cứng nhắc và còn vụn vặt.
Sau nhiều ngày chăm cháu, Tổng giám đốc đúc kết được nhiều kinh nghiệm, ví dụ như chỉ cần bế trên tay bé con sẽ rất nhanh ngủ, ban đầu Nguyệt Minh mừng rỡ vì phát kiến mới cho đến khi cô nhận ra nếu mình đặt bé xuống giường, bé liền tỉnh giấc và gào khóc. Nguyệt Minh lại không nỡ để cháu khóc, nên cô chọn cách bế cháu khi ngủ, dần dần hình thành thói quen ngủ trên tay. Đây là thói quen xấu, khiến người chăm mỏi tay, nhưng Nguyệt Minh thà để tay mình tê cứng còn hơn để cháu cưng mất giấc ngủ, vài tai cô thì không được ngơi nghỉ.
Bé con thút thít một hồi lâu mới chịu ngủ. Nguyệt Minh cảm nhận nhịp thở của bé dần đều, mới thở phào một tiếng. Một tay bế cháu, tay còn lại cô đấm nhẹ vào lưng mình. Sau đó cô đi đến bên cửa sổ, vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng bé con, vừa phóng tầm mắt ra ngoài.
Khu biệt thự này vốn rất yên tĩnh, lúc này đây lại náo nhiệt vô cùng. Những căn nhà được trang hoàn đầy sắc màu mùa xuân, những con đường ngập tràn hoa mai vàng rực, tràn ngập nhịp thở mùa xuân.
Bên dưới mặt đường, những người hàng xóm xa lạ đang vui vẻ chơi đùa. Có nhà thì đang chuẩn bị pháo bông để tối nay đốt; cũng có nhà tổ chức tất niên hoành tráng, khách khứa ra ra vào vào nhộn nhịp, xe cộ tấp nập. Chỉ riêng nhà cô thu mình một góc trời, như thể đã bị thần mùa xuân bỏ quên.
Đôi hàng mi cong vút rũ vài tia buồn bã. Nguyệt Minh nhìn đứa trẻ say ngủ trên tay, lại nhớ đến người chị mình yêu thương nhất.
Chỉ còn mỗi cô và cháu gái trên đời…
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
.
Một mùa xuân rất lâu về trước.
-Sao không cho em về, em muốn về.- Hai mắt Nguyệt Minh rưng rưng, chất giọng làm nũng đang nhìn chăm chăm vào điện thoại.
Bên kia màn hình là Nhật Minh, nhìn vào chiếc ghế đen to xụ phía sau lưng cũng biết chị ấy đang trong giờ làm việc.