[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 22: Gia An cũng có người này người nọ.
- Metruyen
- [Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
- Chương 22: Gia An cũng có người này người nọ.
Đôi mắt trẻ con đen láy và long lanh như pha lê, không vương một chút bụi trần, thế giới rộng lớn trước mặt quá đỗi xa lạ với bé con. Mắt tròn như một tấm gương soi phản chiếu hết những gì bé con thấy được.
Nguyệt Minh đứng ở một bên nôi, cô có thể thấy rõ bóng dáng nghiêm nghị của mình phảng phất trong con ngươi đen láy kia. Đây chính là đứa cháu mà cô muốn bỏ rơi ngay khi sinh ra. Đây chính là đứa con gái của chị cô trân quý nhất thế gian. Một mảng tội lỗi cứ thế dâng tràn trong lồng ngực cô.
Bé con nhìn người lạ trước mặt, bé không vui nên quấy khóc suốt từ trên đường về đến giờ. Mặc cho Khả Hân cùng bảo mẫu mới tuyển có dỗ dành kiểu gì bé cũng không nín khóc. Bấy giờ khi Nguyệt Minh không thể chịu được, không phải vì tiếng ồn, mà là vì bé khóc đến đỏ cả mặt. Cô chủ động bảo mọi người đặt bé vào nôi rồi ra ngoài. Quả nhiên, khi còn mỗi Nguyệt Minh và bé con thì thiên thần nhỏ liền ngừng khóc. Đôi mắt ngập nước nhìn khắp căn phòng lạ lẫm, rồi dừng ở bóng dáng Nguyệt Minh.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thế nhìn nhau. Hồi lâu bạn lớn nheo mày, bạn nhỏ cũng có bộ dạng khó ở mà cau có, cả hai mắt đối mắt với nhau. Thiên thần nhỏ chưa thể nói nên chỉ đành thể hiện sự phẫn uất qua hành động, bàn tay be bé bị bọc sau lớp bao tay đấm liên tục xuống mặt nôi mềm mại. Đôi chân ngắn cũn cỡn cũng thế, quẫy đạp liên hồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh—
Đạo lực nhỏ nhưng không có nghĩa là bé con bực tức chỉ một chút thôi. Thấy “bà già” trước mặt cứ đứng trơ ra đó mà nhìn mình, bé mới biết rằng chiêu này vô tác dụng, đành dùng chiêu khác vậy!
-Oa… oa…
Tiếng trẻ con khóc lại lần nữa phát ra. Chất giọng trong veo, khỏe khoắn. Trước đây Nguyệt Minh hay nghe người ta khen trẻ con đáng yêu như thiên thần, bấy giờ cô tự hỏi bọn họ có thấy qua lúc tụi con nít này khóc hay chưa. Thứ âm thanh đinh tai nhức óc này thật khiến người ta đau đầu. Tổng giám đốc chưa từng rơi vào tình trạng bó tay thế này, có chút bất lực.
Đứa bé này chỉ mới nín khóc một chút, bấy giờ lại khóc lên, nãy giờ là đang tạm dừng để nghỉ mệt hay sao vậy?
Cô không biết phải làm sao cả…
-Nín.- Nguyệt Minh muốn dỗ bé nín, nhưng lại quen với giọng điệu ra lệnh.
Bé con liền khóc to hơn, tay và chân ngày càng giãy dụa mạnh mẽ.
-Nín đi.- Tổng giám đốc giảm nhẹ âm lượng của bản thân lại, lần này như một câu nói bình thường.
Bé con vẫn ứ nín, khóc ngày một lợi hại.
Nguyệt Minh bối rối. Lòng như lửa đốt. Con nít khóc hoài không tốt đúng không nhỉ?
-Nín đi mà.- Tổng giám đốc nhẹ giọng năn nỉ, cô cảm thấy nếu bé con cứ khóc như vậy, cô cũng khóc theo mất…
Ngoài dự đoán… Tiếng khóc vậy mà tắt hẳn.
Bé con mở to mắt, hai hàng lệ trượt dài trên làn da mỏng manh. Đôi mắt long lanh nhìn về người khó tính trước mặt. Tổng giám đốc vừa định lau nước mắt giúp bé con. Bé con lại bật khóc to hết sức có thể.