[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 20: Trống vắng
-Ui, bé Hân bình tĩnh nói chị nghe nào…
Khả Hân đang hết sức hốt hoảng, nói năng không rõ ràng rành mạch như bình thường khiến Hạ Băng ở đầu dây bên kia cười khúc khích.
-Uầy, cái chị Phương gì gì đó… đạp thẳng cửa vào phòng chị Nguyệt, em ngăn cản mà chị ta đẩy luôn cả em!- Khả Hân uất ức.- Chị nói xem, lúc trước chị Nguyệt não tàn thế nào mà va phải bà nội này vậy? Thật chứ… nhìn không khác nào bông hoa lài cắm bãi sh*t trâu!?
-Haha, cái con nhỏ đó thì có nể ai đâu, em cứ mặc kệ đi. Selina tự giải quyết được mà… Còn khi nó quá phận em kêu police còng đầu nó cho chị!
Hạ Băng cố nghiêm túc để nói vài lời an ủi, nghe Khả Hân so sánh Thanh Phương là sh*t khiến nàng ấy phải cố lắm mới không phá ra cười.
-Cơ mà… chị nói này, em nên rình xem, chị sợ là một lát lại có động tay động chân với nhau ấy…
-Fuyu~~~~
Khả Hân chưa kịp đáp lại thì tiếng gọi đầy gợi tình từ bên kia đầu dây đã lọt vào tai, hai má nàng thư ký lập tức ửng đỏ.
-Chị… Chị… Chị… Chị… Chị….-Khả Hân lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
-Sao?- Hạ Băng dứt lời thì hàng loạt tiếng động lạ lùng phát ra.- Siêu mẫu XXX em biết không?
-Ưm… Moreee~
Khả Hân mặt mũi đỏ bừng, đưa điện thoại ra xa lỗ tai mà hét trong ngượng ngùng.
-Chị đó, lần sau mà đang ấy ấy thì đừng có bắt điện thoại của em!?
Nàng thư ký không thèm nghe Hạ Băng tiếp, lập tức tắt máy cái rụ, tự vuốt ngực để phục hồi lại tinh thần.
Ôi trời ơi, Khả Hân đây còn quá nhỏ để biết đến mấy cái chuyện người lớn này mà!!!
Khả Hân hậm hực trong lòng song vẫn nhẹ nhàng hé cửa, bắt đầu quan sát tình hình. Nghe Hạ Băng nói vậy, thư ký toàn năng cũng có chút sợ, dáng vẻ hung hăng của Thanh Phương kia nhắm chừng có thể ra tay với chị sếp cũng nên.
Thật ra Khả Hân cũng không sợ ẩu đả xảy ra, thư ký nhỏ sợ Thanh Phương chết…
À… ừm, chị Nguyệt trước giờ vẫn luôn cục súc…
Khả Hân há hốc mồm, hai mắt trợn trắng lên khi thấy Thanh Phương đã khóc đến lấm lem hết lớp trang điểm đang chật vật tự đứng lên.
Trời ạ, bị đánh đến khóc rồi sao!?
-…
Khả Hân lúng túng nhìn Thanh Phương, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân không bị đẩy té thêm lần nào nữa. Nào ngờ, khi đã chuẩn bị tinh thần xong thì Thanh Phương chỉ lẳng lặng tránh sang một bên, lạnh lùng bước ngang qua người nàng ấy.
Khỏi nói thì cũng biết thư ký nhỏ sốc đến mức nào, chỉ biết đứng im nhìn theo bóng lưng kia rời đi.
Lúc đến thì hùng hùng hổ hổ, lúc về lại một bộ dạng đau thương thế kia, hẳn là đã bị chị Nguyệt đánh không ít…
Suy nghĩ này càng được củng cố khi Khả Hân thấy Tổng giám đốc nhà mình phủi phủi tây trang xong xuôi rồi mới ngồi lại vào vị trí cũ.