[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 2: Sự thật
Tít tít—
Tiếng báo động ngày càng lớn, gần hai mươi tiếng sinh tử đấu với tử thần, rốt cuộc các thiên thần áo trắng đã thua cuộc.
Bác sĩ Nhân buông tay, lặng lẽ lùi về sau một bước. Nữ bác sĩ cạnh bên cũng thẫn thờ, nhìn theo ánh mắt không cam lòng của bác sĩ Nhân, rồi nàng theo chân hắn, lùi về sau một bước. Tiếp đó là các y bác sĩ khác trong phòng phẫu thuật. Tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt bất lực đầy thương tiếc nhìn về phía giường phẫu thuật.
Trên màn hình monitor lúc này, các thông số chỉ còn lại những đường thẳng trượt dài cùng số không tròn trĩnh đầy chói mắt.
Bác sĩ Nhân thông báo thời gian tử vong của bệnh nhân, hai bàn tay siết chặt thành quyền.
-Yên nghỉ nhé.- Nữ bác sĩ khẽ nói, giọng nghẹn ngào, nhỏ đến nỗi chỉ một mình nàng có thể nghe được.
Trong suốt quãng thời gian làm bác sĩ, những lúc thế này là thời khắc nàng ghét cay ghét đắng. Dù không muốn nhưng nàng buộc phải từ bỏ, buông tay đầu hàng số phận. Nàng biết cuộc chiến với tử thần luôn khó khăn, bác sĩ các nàng chỉ có thể làm hết khả năng của mình, nhưng dù chuẩn bị tinh thần là vậy, nàng vẫn không tránh khỏi buồn bã.
Khoan đã, liệu bọn họ có thật sự thua?
Nàng ngước mặt nhìn vào đứa trẻ đã được các nàng giải cứu trong bụng mẹ, lúc này đang nằm im thin thít. Nàng bước chân đến bên cạnh, ngắm nhìn thiên thần vừa mới chào đời.
Đứa bé đỏ hỏn, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn tường tận từng mạch máu bên trong bé con. Đôi mắt bé híp chặt, vẫn chưa thể mở mắt, từ lúc sinh ra đến giờ chưa một lần tự cất tiếng khóc, các nàng phải làm cho bé khóc lên mới có thể thở ra một tiếng.
Khoảng cách giữa sinh với tử sao mong manh đến thế? Lúc đón chào sự ra đời của một sinh mạng mới, họ lại mất đi một sinh mạng.
Có quá không công bằng hay chăng?
Nếu chuyện xui xẻo không ập đến, có lẽ chính tay nàng vài tháng nữa sẽ đón thiên thần này trong sự hạnh phúc của người kia.
Lúc nàng vén màn ngăn lên, gương mặt quen thuộc ấy đã khiến đại não nàng nổ bùng, nhưng là một bác sĩ, nàng không được phép để cảm xúc chi phối. Nàng biết người này, cô ấy là chủ tịch của TOMORROW Group gọi ngắn gọn là T Group- tập đoàn y dược danh tiếng bệnh viện HOPE này trực thuộc tập đoàn TOMORROW.
Ngay từ lúc cô ấy phát hiện có thai, chính nàng là bác sĩ phụ trách theo dõi sự phát triển của thai nhi. Nhớ lại gương mặt của cô ấy lúc biết mình có thai, một nụ cười phúc hậu, hạnh phúc ngập tràn xuất hiện từ đôi mắt buồn phảng phất vài tia bi thương nàng không khỏi thở dài, siết chặt tay thành quyền nhằm ngăn cản sự bất lực đang ngập tràn khắp từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác bất lực hoà lẫn vào máu, chạy khắp cơ thể của nàng.
Gì đây?
Nàng tự lúc nào đi đến cạnh thi thể Nhật Minh. Trên đôi bàn tay lạnh lẽo không còn bất kì một đạo lực nào là một sợi dây chuyền rất đẹp dù cho đã bị bao phủ bởi màu đỏ của máu. Mặt dây chuyền có phải là hình mặt trời cách điệu hay không? Nữ bác sĩ nheo mắt nhìn.