[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 195
Không gian xa hoa lộng lẫy, nhưng lạnh lẽo đến mức chẳng giữ nổi chút hơi ấm. Nguyệt Minh ngồi thẳng lưng, gương mặt nghiêm túc, mắt khép hờ, như thể bóng tối đang dần nuốt chửng lấy cô.
Từng tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang vọng bên tai. Nguyệt Minh khẽ mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến cô hơi nhíu mày.
-Lâu rồi không gặp, dì.- Nguyệt Minh chủ động đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào hỏi.
Thiên Hương gật đầu, ra hiệu cho Nguyệt Minh ngồi xuống, trợ lý giúp bà ngồi xuống chiếc ghế mạ vàng hệt như vị trí dành cho nhà vua.
Ánh mắt soi mói không hề che giấu quét thẳng vào Nguyệt Minh, nhưng cô đối diện bằng sự bình tĩnh tuyệt đối. Gương mặt từng dầm mình trong những trận bão gió tanh mùi máu của người phụ nữ ấy, vẫn vượt trội hơn vẻ vô cảm của Nguyệt Minh vài phần khí phách.
Nguyệt Minh hơi siết chặt tay, cố ngăn những áp lực không tên biến mình thành trò cười.
Thật lòng mà nói, dẫu có liên thủ, Nguyệt Minh và Hạ Băng vẫn không phải đối thủ của bà ta. Việc Hạ Băng còn yên ổn đến giờ, e là nhờ Thiên Hương còn nể tình cốt nhục. “Lạt mềm buộc chặt”, trong mắt bà, Hạ Băng chỉ là con ngựa non bướng bỉnh, càng ép chặt càng phản kháng.
Còn cô… hiện tại trong mắt Thiên Hương chính là sợi dây cương dùng để khống chế Hạ Băng.
-Dạo này con ốm đi rồi.- Thiên Hương chủ động mở lời.
Người hầu thức thời bày ra bàn lớn thật nhiều thức ăn.
– Mấy đứa nhỏ thời nay thật là… chẳng hề biết lo cho bản thân mình.- Thiên Hương nói đến đây lại ra hiệu người hầu đặt một chén súp vi cá nghi ngút khói trước mặt Nguyệt Minh.- Ăn đi, con còn cần bồi bổ nhiều thêm.
Thiên Hương chủ động cầm muỗng lên, bắt đầu dùng bữa.
Nguyệt Minh cúi đầu nhìn xuống bàn, mãi mới động tay, cầm lấy chiếc muỗng bạc lạnh lẽo.
.
–Chị hai.
Nguyệt Minh gõ cửa phòng làm việc của Nhật Minh, liền nhận được câu “Vào đi em” đầy dịu dàng.
Vừa thấy Nhật Minh, khuôn mặt lạnh lẽo của Nguyệt Minh liền như băng tan, khóe môi vẽ ra một nụ cười.
Phòng làm việc tại nhà của Nhật Minh được thiết kế rất độc đáo, do chị luôn thích sự ấm áp của ánh dương nên lúc nào cũng chuộng cửa sổ trời. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ, xuyên qua lớp kính được thiết kế đặc thù lọc đi tia UV rồi mới soi rọi xuống gương mặt xinh đẹp của Nhật Minh.
-Lại đi “giải quyết” cho Fuyu nữa sao?
Nhật Minh đọc xong vài dòng cuối của tài liệu rồi gấp lại, rời khỏi ghế đến bên bàn trà, nơi Nguyệt Minh đang ngồi đợi.
Nguyệt Minh đẩy ly trà vừa rót cho chị gái, sau đó đưa một miếng bánh quy cô cố tình mua đến miệng Nhật Minh.
-Ăn đi chị, bánh quy bơ ở chỗ chị thích.- Nguyệt Minh vui vẻ mời.