[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 185
Nguyệt Minh đọc xong dòng cuối cùng trên tài liệu, thấy không có sai sót liền đặt bút ký tên. Ánh mắt tiện thể lướt qua chiếc đồng hồ trên bàn, kim ngắn đã chạm số 10, kim dài vừa khớp với mốc 12.
Cô đứng dậy, khoác áo vào rồi đẩy cửa bước ra.
Thư ký trực ban liền đứng dậy chào.
-Gọi tài xế chưa?- Cô nhàn nhạt hỏi.
-Dạ rồi ạ.- Thư ký rất thức thời rời khỏi bàn làm việc, cung kính bấm thang máy.
Nguyệt Minh bước vào thang máy, mang theo chút căng thẳng rời khỏi công ty.
Cuộc hẹn riêng với Gia Minh…
Dù biết trước nhưng vẫn sợ.
Sợ Gia Minh ư?
Cũng không hẳn, chỉ là sợ Gia Minh đánh giá cô không tốt… dù việc này có đôi phần là sự thật.
Nguyệt Minh không phủ nhận rằng bản thân rối trí, lúng túng trong cách giải quyết tình huống. Gia An rời đi như mang theo cả linh hồn cô, khiến cô chới với như người mộng du, chẳng còn tâm trí lo toan vẹn toàn. Mọi chuyện với bên nhà vợ cũng chưa kịp sắp xếp hay giải thích rõ ràng.
Hôm đó, khi Ralph bất ngờ đến nhà, Nguyệt Minh như rơi vào tình thế đã rồi. Cô thực sự cảm thấy có lỗi với ông ấy, vì vậy hôm nay mới chủ động hẹn gặp Gia Minh, muốn thông qua Gia Minh xoa dịu Ralph.
So với Ralph thẳng thắn, người ba còn lại của Gia An trầm mặc hơn, khiến Nguyệt Minh không đoán được suy nghĩ của ông. Thà rằng Ralph mắng thẳng vào mặt, chí ít cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhưng Gia Minh thì chắc chắn không bao giờ mắng người. Ông không nói nhiều, nhưng từng hành động, từng lời lẽ đều là cách để chỉnh cô từng chút một.
Ví dụ như… sau năm lần đặt hẹn không thành với lấy lý do bận, lần thứ sáu cuối cùng ông cũng đồng ý gặp mặt.
Với tính cách tự tôn của Nguyệt Minh mà nói, trước nay cô chủ động hẹn thì chưa từng có ai dám từ chối, dù cho có là đối tác quan trọng, nếu đánh tiếng lần thứ hai mà không đồng ý thì coi như “Tạm biệt”.
Nhưng với ba vợ, cô luôn trong tâm thế sẵn sàng liên lạc, thậm chí là đứng dưới đại sảnh công ty ngồi chờ ông cả tiếng, đến khi nào ông đồng ý mới thôi, nếu lần thứ sáu vẫn không thành, cô sẽ tiếp tục đến lần bảy, tám, chín.
Đâu phải cô không định đến tận nhà tìm, là bên khu đó bảo vệ không cho cô vào, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là lệnh của ai.
Nguyệt Minh bất lực toàn tập nhưng không trách, cũng không dám trách.
Ba vợ mà…
Dù thế nào thì Ba vợ luôn đúng.
Ba vợ có chỉnh cô nhiều hơn nữa cũng không sao, cô đều thành thật nhận tội.
Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi thành thị bon chen, Nguyệt Minh nhìn khung cảnh hoang vu tẻ nhạt cùng bầu trời xám xịt, trong lòng vẫn bộn bề trăm điều, quan trọng nhất hiện tại là sắp xếp câu từ hợp lý để một lát gặp ba vợ không bị cứng họng.