[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 182
Ầm—Quỳnh Chi trợn mắt nhìn người trước mặt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ta quên bẵng cả cơn đau vì bị vẻ đáng sợ kia áp chế hoàn toàn.
-Cô…
Quỳnh Chi nhíu mày, vùng vẫy muốn thoát ra, lại bị một bàn tay bạo lực tóm chặt cổ.
Cô ta nào hiểu chuyện gì xảy ra với con “chó điên” này đâu chứ, bề ngoài hào nhoáng như vậy lại lên cơn bất chợt thế này?
Hôm nay, cô ta đến ghi hình theo đúng lịch trình bên chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ, đang đi trên hành lang thì bất ngờ bị ả điên này nhào đến, bóp cổ, ấn mạnh vào tường.
-FUYU!- Quỳnh Chi tức giận hét lên, không yếu thế, dùng tay đánh mạnh vào người Hạ Băng.
Hạ Băng bị trúng vài đòn nhưng chẳng hề hấn gì, ngược lại, nàng ấy còn nhếch môi, nụ cười khinh bỉ ngày một rõ ràng.
-Cô… khụ khụ… cô điên rồi à!?- Quỳnh Chi gần như hét vào mặt Hạ Băng, cô ta biết người này có liên hệ mật thiết với Nguyệt Minh, nhưng cô ta không nghĩ người này sẽ trực tiếp dùng bạo lực với mình.
Quỳnh Chi không phải dạng ngu dốt, đột nhiên bị đánh thế này, đối tượng còn là bạn thân của kẻ thù, cô ta hiểu ngay vấn đề. Nhưng càng hiểu vấn đề, cô ta lại thắc mắc ả điên này thì bị ảnh hưởng gì mà lại đánh cô ta giữa chốn đông người như vậy. Đến cả hình tượng cũng không cần?
Hậu trường luôn tấp nập người qua kẻ lại, cảnh tượng này ngay lập tức thu hút sự chú ý.
Có người xoa mắt liên tục như thể không tin vào những gì mình đang thấy. Rõ ràng vừa rồi hai người chỉ lướt qua nhau, vậy mà trong chớp mắt, Hạ Băng đã ghì chặt Quỳnh Chi vào tường, mặc cho cô ta giãy giụa. Có người ngơ ngác không thốt nên lời, có người ba chân bốn cẳng chạy đi báo đạo diễn Vy, có kẻ định can ngăn, nhưng chỉ cần một ánh nhìn sắc lẹm từ Hạ Băng, người đó lập tức khựng lại, không dám tiến thêm nửa bước.
Trợ lý của Quỳnh Chi lúc này mới hoàn hồn, mặc cho ánh mắt đáng sợ của Hạ Băng, vẫn cố gắng lao tới cản lại. Nhưng chưa kịp chạm đến, đã bị một người đàn ông áo đen nhanh chóng chặn đứng, ép lùi lại mà không thể nhúc nhích. Hoảng hốt nhận ra tình hình căng thẳng, trợ lý vội vàng gọi cứu viện.
Bên này, Hạ Băng lại dùng thêm lực, siết chặt lấy cổ Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi ho khan, hai mắt trợn trắng lên, cố gắng giãy dụa.
Hạ Băng lại hết sức vừa lòng, nụ cười càng nồng đậm.
-Thả… thả… ra…- Quỳnh Chi lúc này đã gần như mất hết sức lực.
Nhưng Hạ Băng không chút nương tay.
Hai tay Quỳnh Chi ngừng đánh Hạ Băng, thay vào đó run rẩy bấu chặt lấy cánh tay đang siết cổ mình. Cô ta dùng hết sức bình sinh, ghim trọn bộ móng sắc nhọn vào làn da trắng nõn kia, bấu sâu đến mức máu rỉ ra, loang thành những vệt đỏ chói mắt.
-Con… con… khốn!
-Sao?- Hạ Băng nhướng mày nhìn cánh tay đang bị bấu chặt của mình rồi lại nhìn gương mặt trắng bệch của Quỳnh Chi.