[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 179: Một chút
Nguyệt Minh tan làm là đi thẳng đến bệnh viện, vì lượng công việc khá nhiều nên 8 giờ tối cô mới có mặt. Khả Hân nhận lấy cặp da, lén quan sát chị sếp đang đăm chiêu nhìn quanh khắp phòng bệnh.
-Bác sĩ An rời đi lúc chiều rồi ạ.- Khả Hân tốt bụng báo cáo.
Nguyệt Minh “Ừm” nhẹ, không giấu được thất vọng mà đi về phía giường của Joy, bé con đang ngủ.
-Em về nghỉ đi, đêm nay chị ở đây.
Khả Hân muốn phản đối thì thấy Nguyệt Minh phất tay, chỉ đành nghe lời về nhà.
-Vậy em về trước, sáng mai lại tới đón Joy xuất viện.
Nguyệt Minh nhìn Khả Hân rời đi, sau đó cúi đầu hôn khẽ lên chiếc má bánh bao phúng phính của cục cưng một cái.
Lúc chiều, cô nhận được cuộc gọi từ giám đốc bệnh viện và bản scan đơn xin nghỉ phép của Gia An. Chuyện này vốn dĩ chỉ cần giám đốc bệnh viện thông qua là được, nhưng giám đốc nghĩ rằng có dính đến Gia An, tốt hơn vẫn nên báo với Nguyệt Minh một tiếng.
Từng câu từng chữ trong đơn xin nghỉ phép của Gia An hết thảy đều đúng chuẩn mực, nhưng lại có sức sát thương cực lớn đối với Nguyệt Mịn.
-Ừ, duyệt đơn đi.- Cô bỏ bản scan sang một bên, day day thái dương.
Sau hôm nay Gia An sẽ nghỉ phép luôn sao?
Nàng sẽ làm gì?
Nàng bây giờ đã muốn gặp mặt cô chưa?
.
-Con gái…- Ngay lúc này, trong một diễn biến khác, Ralph rưng rưng nước mắt, tay giữ chặt vali của con gái, hệt như không muốn nàng rời đi.
Gia An có chút bất lực không biết nên làm gì, chỉ đành quay sang cầu cứu Gia Minh.
-Con gái… vì sao thành ra thế này chứ?
Gia Minh chưa kịp làm gì thì Ralph đã quẳng vali sang một bên, ôm chầm lấy con gái, khóc nức nở.
– Giận vợ thì về nhà hai ba ở là đúng rồi, bây giờ con lại muốn rời đi sao? Không được!
Trong tâm trí Ralph lúc này là hình ảnh Gia An rời đi năm đó, dù ông biết lần này không nặng nề như thế, nhưng một khi đã bị ám ảnh thì không dễ dàng nào quên.
-Daddy, con muốn đi hóng gió một chút…- Gia An vỗ vai của daddy thay lời trấn an.- Con có bỏ đi luôn đâu.
Gia An vừa nói vừa mỉm cười, đôi mắt cong lên thành vầng trăng khuyết nhưng lại càng khiến Ralph khóc to hơn.
-Daddy thương con quá hu hu. Con gái tôi sao số cứ khổ như vậy!
Gia Minh thở dài, kéo Ralph sang một bên.
-Em bình tĩnh một chút đi, con gái chỉ muốn đi du lịch nghỉ dưỡng thôi mà. Em khóc như vậy sao con đi được!?- Gia Minh ngày thường đều nghe lời Ralph, hiếm khi dám bật nóc nhà, nhưng lúc này lại có gan đứng ra can ngăn.
Gia An khó xử, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
-Con đi đi, đi cho đầu óc thanh thản…- Gia Minh một tay giữ chặt Ralph, một tay đẩy vali cho Gia An.