[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 178: Nhớ nhung
Nguyệt Minh tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu, phản chiếu chính xác tình trạng của cô lúc này.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào nửa giường trống không. Bàn tay theo thói quen lướt nhẹ lên mặt ra giường, nhưng chỉ chạm vào hơi lạnh, một chút ấm áp cũng chẳng còn.
Cõi lòng trống rỗng.
Nói đó cười đó, lại chẳng thấy nhau đâu…
Nguyệt Minh xoay cơ thể nặng nề, úp mặt vào gối bên cạnh, không ngừng hít vào, muốn tìm ít cảm giác tồn tại của Gia An, muốn nuông chiều bản thân một cách ngang ngược bằng việc lấp đầy khoang phổi bởi chút dư vị còn lại của nàng.
Nhưng cớ sao, càng như vậy, lòng càng đau?
Giữa căn phòng rộng lớn từng ngập tràn hạnh phúc, một bờ vai gầy khẽ run lên từng cơn. Cảm giác bất lực len lỏi, bao trùm toàn thân.
Gia An của cô luôn hiểu chuyện, luôn không bỏ cô lại một mình. Nhưng nếu điều đó xảy ra, nghĩa là nàng thật sự bất ổn, chẳng còn cách nào giải quyết, cũng chẳng để cô có cơ hội chen vào. Nếu cứ mặt dày xuất hiện, e rằng chỉ khiến mọi thứ thêm tệ hại.
Vậy thì bao giờ thì chị mới muốn gặp mặt em?
Mãi đến khi ánh dương ngoài cửa sổ dần mang theo hơi ấm, mặt trời chậm rãi dịch chuyển đến vị trí đỉnh đầu, Nguyệt Minh mới khẽ trở mình, khó khăn ngồi dậy.
Cô nhìn chiếc gối ướt đẫm một mảng, để lại một tiếng thở dài rồi vào phòng tắm.
Bây giờ nên làm gì?
Cô có thể làm gì ngoài tiếp tục bước về phía trước?
Đến bên bồn rửa mặt, cô đảo mắt nhìn hai chiếc bàn chải lặng lẽ tựa vào nhau.
Nguyệt Minh đưa tay cầm lấy bàn chải của mình, nặn một ít kem, sau đó cầm lấy bàn chải của Gia An, theo thói quen nặn sẵn cho nàng một ít.
Cô quay mặt về hướng cửa, gọi một tiếng.
Không ai trả lời.
Nguyệt Minh đặt bàn chải của Gia An về vị trí cũ, khẽ cười, lắc lắc đầu.
Vệ sinh cá nhân xong hết, Nguyệt Minh đến phòng quần áo, đèn vàng tự động bật lên, thắp sáng cả phòng.
-Hôm nay mặc cái này đi em.- Gia An đắn đo một hồi, sau cùng lựa chọn cho Nguyệt Minh một bộ trang phục.
Nguyệt Minh từ phòng tắm đi ra, liền nhíu mày, săm soi chiếc áo sơ mi trong tay nàng.
-Màu hồng?
Nguyệt Minh thầm nghĩ, cô mà mặc màu hồng này thì ai trong công ty sẽ sợ cô?
Bình thường Nguyệt Minh thường dùng tone trung tính. Tone màu tươi sáng thế này đều là gu của bác sĩ An, vậy nên chắc chắn chiếc áo này là nàng mua cho cô.
-Không được sao?
Thấy Nguyệt Minh có vẻ muốn từ chối, Gia An bĩu môi hỏi lại với chất giọng luyến tiếc khiến cô không khỏi chột dạ. Nàng lo lắng về nhãn hiệu nàng sử dụng, không vừa lòng cô? Dù sao kẻ khó tính này từ trước đến nay đều mặc trang phục được đặt may riêng.