[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 176: Ổn
Gia An khẽ mở mắt, một đêm không ngủ, cơ thể gần như rệu rã, đến cả việc chớp mắt cũng trở nên khó khăn. Nhưng nàng không quan tâm, so với cơn đau trong tim này, vài dằn vặt thể xác chẳng đáng là bao.
Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ, nguồn sáng duy nhất trong phòng. Nàng đã khóc rất lâu, đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc ánh trăng hiu hắt một góc trời cho đến khi mặt trời ló dạng.
Nàng lại chớp mắt một cái, cảm giác khô khốc không tan biến mà càng thêm khó chịu. Đôi mắt nàng sưng húp, tròng mắt hiện rõ tơ máu khiến mắt cười xinh đẹp ngày thường trở nên mờ đục, vấy bẩn trong u uất.
Gia An nâng thử cánh tay trái lên, nhưng chỉ cách giường một khoảng liền yếu ớt rơi xuống.
Nàng muốn gạt bỏ tất cả mọi chuyện ra sau đầu, nhưng suy nghĩ trẻ con ấy chỉ thoáng qua trong tích tắc rồi nhanh chóng bị lý trí phủ nhận. Nàng lớn rồi, trưởng thành rồi. Khóc thì tự lau nước mắt, buồn thì tự điều chỉnh tâm trạng. Nàng không thể cứ nằm mãi thế này, cũng không thể chỉ vì cảm xúc của bản thân mà bỏ bê công việc. Phải chu toàn mọi thứ trước đã, rồi hẵng tính sau.
Một ngày mới lại đến, nếu không cố gắng thì ngày hôm nay sẽ lại tồi tệ như ngày hôm qua mà thôi.
“Khóc một đêm đủ rồi, Gia An.”
Nàng hít vào một hơi, không khí tràn vào phổi nhưng lại mang theo cơn đau như ngàn mũi kim dày xé trong lồng ngực. Bàn tay run rẩy lần nữa được chủ nhân nâng lên, bất giác, ánh mắt nàng chạm vào một thứ lấp lánh, bao nhiêu dũng khí nãy giờ chỉ vì nhìn thấy thứ đó mà tan đi không ít.
Đúng rồi, nàng còn định “xây tường” đến bao giờ nữa, nàng không nhận ra được rằng bản thân yếu ớt đến nhường nào hay sao?
Gia An mím môi, cố đưa hai tay lên, lại chạm mắt với chiếc nhẫn thứ hai trên tay phải.
Đầu óc nàng trống rỗng, dù cố thế nào cũng không thể thôi nghĩ về chủ nhân của những chiếc nhẫn này.
Cảm giác nhớ nhung vẫn luôn tồn tại trong trái tim, nhưng lại bị trộn lẫn cùng nỗi bất an. Càng nghĩ đến Nguyệt Minh, nàng càng nhớ, nhưng nàng càng nhớ, nàng lại càng sợ đối mặt.
Suýt chút nữa…
Suýt chút nữa nàng đã đẩy cháu của Nguyệt Minh vào cái chết rồi!
Gia An sẽ không ngụy biện hay dùng bất kỳ lý do gì như là: Nàng phải đi về bệnh viện gấp, nàng nghĩ rằng có vệ sĩ bên cạnh Joy, hay Joy muốn xem thêm một chút, nàng không nỡ cắt đứt niềm vui của Joy…
Tất cả những lời biện hộ kia chẳng phải đều dư thừa sao?
Càng biện hộ chỉ càng làm cho người ta thấy được nàng vô tâm, có bao nhiêu sự thiếu chắc chắn, có từng nào không xứng đáng làm mommy của Joy.
Có người sẽ nghĩ rằng, nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì, Nguyệt Minh chắc chắn sẽ không trách nàng lấy một lời.
Nàng biết chứ, thậm chí nàng còn biết rằng Nguyệt Minh sẽ ôm nàng vào lòng xoa dịu, thỏ thẻ bên tai nàng rằng không sao cả.
Bởi vì cô yêu nàng, cô có thể tha thứ cho nàng.
Nhưng nàng yêu cô, yêu cả Joy nữa, nên nàng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.