[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 175: Trách nhiệm
Bác sĩ Hà vô tình nhìn lướt qua Hải My, bắt gặp nụ cười của cô ta sâu thêm vài phần.
Uyên Hà trước nay luôn trân trọng cái đẹp, tán thưởng gái xinh, nhưng không hiểu sao nhìn cái cô Hải My này lại không thể có cảm tình dù cô ta rõ ràng là rất xinh.
Loại nụ cười mang theo ẩn ý này khiến Uyên Hà khó chịu, nếu không phải đang bận tàng hình khỏi chiến trường đầy thuốc súng thì bác sĩ Hà thật muốn đứng đối diện cô ta mà hỏi: “Cô cười cái gì? Có chuyện gì vui mà cười? Không thấy OTP nhà tôi đang căng thẳng lắm hay sao!?”
Mà khoan, cô gái này là ai nhỉ?
Hải My cảm giác có người cứ săm soi mình, liền quay sang nháy mắt một cái, khiến Uyên Hà càng ngứa mắt hơn! Còn có người mặt dày như vậy hả?
Suốt từ nãy đến giờ, Nguyệt Minh luôn ra sức muốn trấn an, nhưng Gia An liên tục đẩy cô ra. Hải My hết sức hài lòng, không nhân cơ hội này tách hai người đó ra thì còn phải chờ đến bao giờ đây?
Cô ta cũng im lặng đủ rồi…
Không phải lúc này thì khi nào nữa?
-Sao cô có thể bỏ một đứa nhỏ ở nơi đông người như vậy?- Hải My lớn tiếng, giọng điệu có chút gay gắt, hệt như giáo viên chủ nhiệm phán xét học sinh hư.
Lời vừa dứt, cả Nguyệt Minh và Gia An đồng thời ngước mặt lên nhìn Hải My, bầu không khí trong phòng càng thêm kỳ quặc.
Hải My vẫn như cũ, gương mặt rất thản nhiên như thể đây là chuyện cô ta có thể chen chân vào.
Nguyệt Minh muốn bảo Hải My đi trước, nhưng đúng lúc này Gia An lại lên tiếng.
-Ừm, thì sao?
Gia An làm sao có thể không thấy gương mặt sưng vù cùng khóe môi còn rướm máu của Hải My. Nàng không biết là vô tình hay cố ý mà Hải My có mặt ở đây, nhưng giọng điệu bề trên này khiến nàng khó chịu, hệt như cái lúc cô ta nói nàng không nên dạy Joy thế này, dạy Joy thế kia… Cô ta có quyền gì lên tiếng ở đây? Hay bây giờ cô ta đang muốn đòi quyền lợi?
-Cô có nhận thức hay không? Rõ ràng là cô biết… dù Joy có ở cùng bảo mẫu với vệ sĩ đi nữa, cũng không nên bỏ Joy một mình như vậy! Tự xưng là phụ huynh, nhưng loại phụ huynh gì sẽ bỏ con? Xem ra cô chỉ thích lấy danh tiếng!
-Này!- Nguyệt Minh lên tiếng nhắc nhở.
Hải My làm lơ.
Hai đôi mắt giao nhau khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùnh, Hải My có thể thấy được sự dao động trong ánh mắt của Gia An, vậy nên cô ta càng thêm tự tin.
Hô hấp của Gia An nặng nề, những lời này rất đúng, nàng không thể phản biện được và đây cũng là lý do khiến nàng bất ổn tâm lý từ nãy tới giờ.
Bây giờ Hải My chẳng khác gì tát thẳng mặt, bắt nàng phải đối diện với lỗi lầm. Bác sĩ An mím môi, nàng quay sang nhìn Joy trên giường. Bé con vẫn còn hôn mê, đứa nhỏ ngây thơ vô tội này đâu có lỗi gì mà phải trải qua những chuyện này…
Tất cả đều do nàng mà ra.
-Nếu không có tôi ở đó, Joy sẽ ra sao?- Hải My nhướng mày.