[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 170
Nhìn bóng dáng xe của Khả Hân dần khuất lối, Hạ Băng vô thức thở dài một câu. Nguyệt Minh vừa đưa Gia An vào rồi quay ra phía cổng chính, đi đến bên cạnh bạn thân. Dưới ánh đèn đường, hai bóng người đồng dạng đứng lặng yên, im lặng nhìn về khoảng không trước mặt.
Nguyệt Minh liếc Hạ Băng một cái, nhận ra nét trầm tư hiếm thấy trên gương mặt nàng ấy. Không vội phá vỡ sự im lặng, cô chỉ khẽ dựa lưng vào cột đèn bên cạnh, khoanh tay trước ngực. Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm tà áo hai người khẽ động.
Nguyệt Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cô bình thản nhưng trong đó như mang theo một tầng ấm áp không tên.
-Có chuyện gì vậy?
Nói về trạng thái của Hạ Băng thì còn ai hiểu rõ bằng người cùng nàng ấy trưởng thành như cô.
-Không có gì.- Hạ Băng khẽ vuốt tóc, môi cong lên, má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện..
-Đừng nói không có chuyện gì, cả buổi cậu không uống rượu, định lừa ai?- Nguyệt Minh có chút lo lắng, cô sợ rằng vì mình từ chối Thiên Hương mà bà ta đã chuyển hướng đánh thẳng vào Hạ Băng.
Nếu bà ấy đánh trực diện không sao, Hạ Băng sẽ có cách phòng tránh, nhưng chỉ sợ Thiên Hương giở trò gì để vây lưới bắt nàng ấy thì nguy mất!
Hạ Băng có lắm chiêu cỡ nào cũng không qua được Thiên Hương.
-Có chuyện gì thì tìm tớ, đừng có giấu trong lòng, không hợp với cậu.- Nguyệt Minh vỗ vai bạn thân, nói một câu tình cảm.- Cậu hơi bị stupid nên không giải quyết được gì đâu.
Câu thứ hai thì vẫn tình cảm, nhưng mà là cảm lạnh.
Ai cũng có nỗi buồn, Nguyệt Minh hiểu điều đó, nhưng người thường xuyên “ruột để ngoài” da như Hạ Băng, bây giờ lại làm vẻ rầu rĩ thì hẳn gặp chuyện gì đó rất khó nói.
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh, tay lại mò mẫm trong túi xách, cuối cùng tay chạm được điếu thuốc lá.
-Hút một chút, cậu đứng xa ra.
Nguyệt Minh thở dài, lùi về sau vài bước, khẽ nhíu mày khi thấy Hạ Băng lấy tay ngắt đi một nửa điếu thuốc, vứt vào sọt rác cạnh cột đèn.
-Cai thuốc.- Hạ Băng nhún vai.
-Thay vì mỗi ngày hút một điếu, chuyển thành mỗi ngày hút hai lần, mỗi lần nửa điếu à?- Nguyệt Minh nhếch môi.
Tuy lời nói ra có chút mỉa mai, nhưng thật tâm cô đang khen ngợi động thái này của Hạ Băng, càng khen ngợi lại càng tò mò về nguyên nhân.
Một người hút thuốc từ năm 16 tuổi, sau chục năm hơn lại muốn cai thuốc?
Hạ Băng cười khẽ, hùa đáp lại:
-Một ngày hút hai lần, mỗi lần nửa bao thuốc.
Nguyệt Minh lắc đầu, tỏ vẻ bó tay.
Dưới đèn đường, bóng của hai người hằn trên dưới mặt đất, rõ mồn một đến cả từng làn khói.
Hạ Băng lặng im hút thuốc, Nguyệt Minh đứng cách xa mấy mét nhìn bạn thân. Tuy cô ghét thuốc lá, nhưng phải công nhận rằng phong thái lúc Hạ Băng hút thuốc thật sự xuất thần, chả trách con nhỏ này cứ mở mồm ra là tự nói mình xinh đẹp, biết làm sao được, nhỏ có đủ dẫn chứng để chứng minh mà.