[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 165: Chạm mặt
Từ ngày Nguyệt Minh chuyển đến cùng khu nhà với Hạ Băng, số lần tụ họp cũng tăng dần đều. Khu nhà bên sườn đồi có view đẹp, không khí lại trong lành, rất thích hợp để thư giãn. Dạo gần đây, ai nấy đều làm việc với cường độ cao, nên những buổi tụ họp vừa là cách giảm stress (hoặc stress hơn).
Một chiều cuối tuần nữa lại đến, hội họp diễn ra tại nhà mới của Nguyệt Minh, tuy ngoài mặt cô tỏ ra không tình nguyện, nhưng hành động lại trái ngược, tỉ mỉ dặn dò Khả Hân mua nguyên liệu phù hợp.
-Haiz, dạo này thành phố kẹt xe kinh quá!- Khả Hân vừa rửa rau vừa nói.
Hạ Băng đứng tựa vào thành bếp, một tay cầm túi bim bim, tay còn lại bốc bim bim vào miệng nhai sột soạt. Nàng ấy nhìn hai người Nguyệt Hân đang bàn chuyện nhân sinh, lại nhìn Gia An và Uyên Hà ngoài phòng khách vừa trông Joy vừa nói chuyện về y học.
Chậc, bảo là tụ họp để giảm stress nhưng sao nàng ấy cảm giác stress hơn vậy nè?
-Sao không dọn đến đây đi?- Nguyệt Minh hỏi Khả Hân.
Hạ Băng lại bốc một nắm bim bim cho vào miệng, nhai nhai, nhìn nhìn.
-Dựa vào mức thu nhập của em với Hà thì chắc tầm 30 năm nữa mới mua được nhà trong đây.- Khả Hân dở khóc dở cười.
Dọn vào đây sống ấy hả?
Cũng muốn lắm, nhưng thư ký nhỏ không có tiền…
Nhìn vào hiện thực tàn khốc thì nàng thư ký nào phải chủ tập đoàn y được, càng chẳng phải thiên kim nhà SUNSHINE, không có cửa so với con gái cưng của hai boss đế chế thời trang.
Khả Hân không có cha mẹ, thân thích nhất trên đời chỉ có hai người chị gái không cùng huyết thống này. Gia đình Uyên Hà thuộc hàng trung lưu, cô ấy theo chủ nghĩa tự thân vận động, hiện sở hữu căn chung cư kia là đã quá xuất sắc
-Em có thể cân nhắc ở ké nhà Fuyu.- Nguyệt Minh nhướng mày nhìn Hạ Băng.
Hạ Băng cắn phải lưỡi sau khi nghe lời Nguyệt Minh nói.
-Cái gì vậy bà nội!?- Hạ Băng sau một hồi suýt xoa vì đau mới lên tiếng.
-Bên đó còn to hơn nhà tôi, mỗi mình cậu ở thì phí quá, chi bằng cho Hân dọn về chung đi, cậu cũng có ở nhà thường xuyên đâu?
-Thôi ạ, em cảm thấy cũng không tiện.- Khả Hân có chút ngượng ngùng, vội trả lời thay Hạ Băng.
-Sao lại không tiện?- Người lên tiếng là Hạ Băng.- Được hết đó, có điều chỉ sợ Uyên Hà nhà em mất máu mà chết khi thấy mấy cô bồ của chị và mấy cảnh vượt mức…
Hạ Băng lại bốc một nắm bim bim ăn tiếp, cơn đau vừa rồi bị vứt ra sau đầu, nàng ấy sẵn sàng cho Khả Hân và Uyên Hà ở cùng, miễn là chịu được bản tính của mình.
-Em… em không dám nhìn mấy cảnh đó đâu…- Khả Hân ngại ngùng đỏ mặt, quen biết đã nhiều năm, nàng thư ký thừa biết chị Fuyu đây hoàn toàn nói sự thật.
-Cậu bớt ăn chơi lại đi.- Nguyệt Minh lên tiếng đánh giá.
-Cậu biết cá mập không? Cái loài mà cho dù môi trường nuôi nhốt dù tốt cỡ nào vẫn sẽ lăn đùng ra chết ấy…