[Gl][Part 1] Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Chương 163
Tiếng sóng biển rì rào như một khúc nhạc không lời. Nguyệt Minh khẽ chớp mắt, định thần rồi chậm rãi đưa tay ra khỏi bóng râm. Ánh nắng vàng rực ôm lấy cô, mang theo hơi ấm dịu dàng của buổi sớm mai. Nguyệt Minh khẽ duỗi người, cảm nhận cát mịn len qua kẽ tay khi cô chạm xuống mặt đất. Gió biển mang theo hơi muối nhè nhẹ, quyện với hương nắng sớm, khiến cô bất giác hít vào một hơi thật sâu.
Ai mà chẳng yêu cái cảm giác nằm dài trên bãi biển thư giãn, tạm quên hết mọi muộn phiền trong cuộc sống, nhưng Nguyệt Minh vẫn không quên thắc mắc, Gia An và Joy đâu rồi?
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên, Nguyệt Minh quay đầu nhìn về xa, khoé môi tức khắc cong lên một nụ cười rạng rỡ, cô đưa tay chào lại người con gái của mình.
-Mới dậy sao?- Gia An đi đến bên cạnh Nguyệt Minh, nàng đặt Joy cục cưng vào ghế dành riêng cho bé.
Joy quay sang nháy mắt với Nguyệt Minh một cái, rồi lại ngửa mặt đón nhận nắng vàng ươm bao trọn cơ thể mũm mĩm mình, chiếc bụng sữa trắng trẻo phập phồng đều đặn chứng tỏ bé con đang hết sức thả lỏng.
Trong lúc Nguyệt Minh còn kinh hãi vì Joy cục cưng ăn mặc rất “dân chơi” thì một tiếng soạt thần kỳ vang lên thu hút dự chú ý của cô, biến cô từ “tôm sống” thành “tôm hấp” đỏ chót.
-Chị… chị chị chị chị…- Nguyệt Minh vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác Gia An vừa cởi ra bọc nàng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
-Hửm? Sao á?- Bác sĩ An có chút khó hiểu, nàng đẩy tay Nguyệt Minh ra.
-Ăn… ăn… ăn… mặc như vậy là sao?- Tổng giám đốc nhíu mày, vẫn nhìn trái nhìn phải, gương mặt đầy vẻ hoang mang.
-Đi biển thì phải mặc bikini chứ?- Gia An mỉm cười, nàng đưa tay vỗ mặt cô.
-Người ta thấy thì sao!?- Nguyệt Minh cau có.
Gia An bật cười, nàng đưa hai tay véo má cô, giọng đầy cưng chiều.
-Chủ tịch, cái đảo này là của em mà? Trí nhớ kém như vậy, sau này không khéo lại quên mất cả chị!
Nguyệt Minh hết ngỡ ngàng lại chuyển sang bàng hoàng, sao cô chẳng nhớ gì vậy!?
Trong lúc Nguyệt Minh vẫn còn nghi ngờ bản thân thì bác sĩ An đã vứt chiếc áo đáng thương ra bãi cát, nàng hơi ngả người ra ghế dài, tư thế đầy quyến rũ, hiếm có mà nháy mắt một cái.
-Thoa kem chống nắng giúp chị đi.
Khoảnh khắc này khiến Nguyệt Minh đánh rơi não, cô nuốt khan vài ngụm nước bọt…
Suy nghĩ cái quái gì nữa!?
Gia An nói vậy thì là vậy.
Huống hồ, không thể phủ nhận bác sĩ An trong bộ bikini hai mảnh đầy táo bạo này rất là…
Ưm, rất là khiến Nguyệt Minh không kiềm lòng được.
Cô vui vẻ dạ dạ hai tiếng rồi chồm người lấy tuýp kem chống nắng xoa vào tay, đang chuẩn bị thoa giúp chị vợ thì bỗng đất trời rung chuyển, dư chấn tách cô ra xa khỏi hai người bọn họ.
-Bà xã! Joy!- Nguyệt Minh hét to.
Một luồng ánh sáng ập tới không chút nể nang…